Ỷ vào sự dung túng của Quý Tĩnh Duyên dành cho mình, Cảnh Hoài luôn luôn nhảy nhót qua lại trên bờ vực giữa sự sống và cái chết.
Như là nụ hôn hoa hồng.
Nếu người bị tập kích là một người bình thường, e rằng Cảnh Hoài đã bị đấm đến mức mẹ ruột nhận không ra. Đấy là chưa nói đến nạn nhân là người lạnh lùng, không thích đụng chạm như Quý Tĩnh Duyên. Cứ như thể mọi khi trêu chọc bằng lời nói chưa đủ mà anh còn phải động tay động chân ấy.
Khi Cảnh Vân biết chuyện, cu cậu hít một hơi sâu: "Anh, anh không biết kiềm chế gì cả"
Sau khi trở về từ nhà họ Cảnh, Cảnh Hoài liên lạc với cậu nhiều hơn, thỉnh thoảng cậu nhóc cũng chủ động báo cáo tình huống trong nhà với anh.
Anh hỏi: "Một tỉ mất rồi, cậu không ghét anh à?"
Cảnh Vân như nghe phải chuyện gì buồn cười lắm: "Em ghét anh làm gì. Giờ ba mẹ em có thể lao động để kiếm tiền, tương lai của Cảnh Lam không có vấn đề gì, em thì được anh rể nuôi, không phải lo ăn lo uống. Trước kia em không chấp nhận được việc làm của ba mẹ, giờ cho họ đi làm chuyện khác cũng tốt, để họ bớt mơ mộng hão huyền đi"
Cảnh Hoài cười cậu: "Cậu về phe anh như thế, ba mẹ cậu không đánh đòn cậu mới lạ"
Đối phương phỉ nhổ: "Họ không còn thời gian để quan tâm em đâu, ba mẹ em vào viện dưỡng lão bị ông nội hành cho nổi mấy cục nhiệt trong miệng. Nếu không phải ông nội vẫn giữ sổ đỏ của nhà họ Cảnh…"
Câu sau cậu không nói ra nhưng Cảnh Hoài biết thừa. Không có lợi ai thèm dậy sớm, không chỉ nhà bác cả nhìn chằm chằm vào ông cụ mà còn có nhà bác hai. Dù anh không ghé qua viện dưỡng lão cũng đoán được trong đó náo nhiệt cỡ nào.
Lứa cháu chắt nhỏ tuổi từ lâu đã không chịu được cái nết của ông Cảnh nên chả ai dành sự đồng tình cho lão.
Đến cuối Cảnh Vân lại khuyên anh thêm đôi câu: "Con giun xéo lắm cũng quằn, lỡ đâu ba mẹ em thật sự giận điên người, chạy đi kể lể vớ vẩn chuyện của anh với Dụ Phong cho anh rể thì sao. Anh đàng hoàng chút đi, chớ có chòng ghẹo anh ấy không lại gây phiền"
Tuổi không lớn mà khuyên bảo rất tận tình.
Nhưng anh xin phép không nghe.
Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng, chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu.
Có đức ông chồng ưu tú như này, không cho ăn không cho sờ, chả lẽ còn không cho anh chấm mút một tí?
Hơn nữa anh biết Quý Tĩnh Duyên sẽ không tức giận.
Bởi hắn không hề nói gì khi thấy anh mua bình hoa thủy tinh rồi cố tình để ở chỗ dễ thấy nhất trong nhà.
Mưu kế ✓
Quý Tĩnh Duyên còn mang bó hoa hồng về nhà. Hắn không biết cắm hoa nên Cảnh Hoài xung phong nhận việc, anh mở bung giấy gói rồi chia đều hoa ra để cắm vào mấy bình khác nhau, bày ở phòng khách, phòng ngủ của mỗi người và cả phòng sách.
Mặc dù không có ẩn ý gì nhưng có thể tạo cảm giác anh và hắn rất là ân ái, mỗi lần đi qua sẽ thấy tâm trạng tốt hơn.
Anh nghĩ, có lẽ Quý Tĩnh Duyên rất thích món quà anh tặng hắn.
Có hoa hồng nhắc nhở, Cảnh Hoài cuối cùng cũng nhớ lại mấy chậu hoa anh đặt mua qua mạng đang nằm ngoài ban công. Anh dành chút thời gian mua thêm cây trầu bà xanh, vài loại thực vật mọng nước và hoa nguyệt quý.
Trầu bà xanh
Thực vật mọng nước
Hoa nguyệt quý
Lúc hàng được giao đến hãy còn mang theo bùn đất, tản ra hơi thở của tự nhiên.
Cảnh Hoài bừng bừng hưng phấn giúp người giao hàng bê đồ ra ban công. Trong khi di chuyển, đất cát rơi ra từ đáy chậu đã dây hết lên sàn nhà.
Kệ trưng bày kim loại được tạo hình dáng bất qui tắc nên anh căn cứ vào độ lớn của kệ để đặt cây cảnh.
Kệ trưng bày
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!