*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chờ Quý Tĩnh Duyên hết lệch múi giờ, Cảnh Hoài dẫn hắn về nhà họ Cảnh.
Tuy là thế gia y học đang xuống dốc nhưng dù gì cũng đã trải qua trăm năm tích lũy nên nhà chính của Cảnh gia vẫn mang đậm hơi thở uy nghiêm như xưa. Sự thăng trầm của thời gian in dấu trong mọi ngóc ngách của tòa nhà.
Cảnh Hoài chưa từng thấy nhiều người tề tựu ở nhà cũ như hôm nay, ngay cả em họ Cảnh Lam đang học nghệ thuật ở tỉnh khác cũng trở về.
Có một tỉ trong tay, cuộc sống hằng ngày của nhà họ Cảnh có vẻ khá khẩm hơn nhiều. Tường rào ngoài cửa được cọ rửa sạch sẽ, trong ao nước có thêm mấy con cá Koi quý hiếm quẫy đuôi đùa nghịch dưới đài sen chớm nở.
Cá KoiCá Koi: Hay cá chép Nhật, cá Cẩm Lý. Cá Koi của Nhật thuộc loại xuất sắc, đắt giá và nổi tiếng. Cá Koi là biểu tượng cho sự may mắn. Minh họa cho hồ sen nuôi cá Koi:
Khu nhà tiếp khách được bố trí theo hướng hiện đại. Bộ ghế sô pha cũ đã đổi thành khung gỗ lim, bên trên trải đệm mềm và đệm lụa mát, nhìn qua chất liệu là biết ngay chúng có giá trị xa xỉ. Kệ đa bảo trước cửa được bày thêm các loại vật trang trí như bình thưởng thời Đường Tống, trên tường treo tranh vẽ sông núi do ông cụ Cảnh chấp bút.
Kệ đa bảo(Hay kệ Bogu)
Bình thưởng
Mọi người trong nhà đều mặc quần áo mới tinh tươm, cười tươi như nắng đón chào Quý Tĩnh Duyên. Sự nhiệt tình thái quá làm người ta nổi da gà.
"Quả vải này là Tiểu Lam cố ý nhờ bạn ở nước ngoài gửi về cho, bình thường nó tiếc không nỡ cho chúng ta ăn, hôm nay nghe tin con tới chơi nên mới hào phóng chiêu đãi con đấy"
Quý Tĩnh Duyên rất khách khí đáp lại: "Cảm ơn bác dâu hai"
Bác dâu hai cười đến độ nếp nhăn trên mặt tụ hết vào một chỗ: "Người một nhà không cần nói cảm ơn"
Nói xong, bà ta lôi kéo con gái ý bảo cô đứng lên nói đôi câu.
Sắc mặt Cảnh Lam không tốt lắm, bộ dáng có vẻ miễn cưỡng: "So với lễ vật của anh Quý thì không tính là gì, mong anh không chê"
Lần đầu tiên Quý Tĩnh Duyên đến nhà thăm hỏi, tất nhiên hắn sẽ không đi tay không. Người già thích dược liệu quý giá, sách y học; nhóm trung niên ưa đồ cổ và trang sức, xiêm y tươi sáng; còn lứa trẻ thì mê muội thời trang thời thượng với máy chơi game. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Trước lúc xuất phát, Cảnh Hoài nhìn hai chiếc xe tải để quà mà sợ ngây người.
Anh liếc nhìn Cảnh Lam và bác dâu. Hai mẹ con, một người xun xoe muốn lấy lòng, người kia lại hận không thể chạy xa tám trăm mét. Chả biết họ đang ôm âm mưu gì.
Trên mặt Quý Tĩnh Duyên vẫn là biểu tình nhạt nhẽo: "Tôi không chê"
Bác dâu hai mừng rơn, quay sang nói với Cảnh Hoài: "Tiểu Hoài mau bóc một quả cho chủ tịch Quý"
Anh nhấc mắt nhìn lên, lạnh giọng: "Tay anh ấy không có tàn"
Người phụ nữ nhíu mày: "Sao con lại nói thế hả Tiểu Hoài"
Lời nói ẩn chứa ý bảo anh không hiểu chuyện.
Quý Tĩnh Duyên lên tiếng can: "Đúng là tôi không tàn ở tay"
Bác dâu hai giật mình, nụ cười nhạt đi, bà cẩn thận ứng lời: "Bác không có ý đó…"
Thấy bác dâu hai nghẹn họng, cơn khó chịu vì bị chiếm cơ hội lấy lòng trước trong lòng bác dâu cả cũng phôi pha phần nào. Bà không cam lòng ở thế yếu, đứng lên đẩy hộp cherry sang: "Cái này cũng mang từ nước ngoài về, em Tiểu Vân bảo bạn nó gửi về cho đấy. Chắc con còn chưa biết Tiểu Vân, nó là em họ thứ tư của con, Cảnh Vân… Cảnh Vân đâu, lại đây chào hỏi anh cả đi"
Sau khi Cảnh Hoài ra đời, ông cụ Cảnh mang lòng băn khoăn. Thằng út đã làm bố mà mấy đứa con lớn còn chưa kết hôn nên ông cụ vội vàng lo chuyện hôn nhân cho ba đứa con trai còn lại. Ba cậu em trai họ và một cô em gái họ của anh đều được sinh trong vòng hai năm sau đó. Em tư nhà bác cả, bác dâu hai có cô con gái Cảnh Lam, bác ba sinh ra em ba. Mấy đứa em trai em gái khác vẫn luôn an vị trong góc, không nói một lời.
Cảnh Vân tự nhiên bị nhắc tên, ngơ ngác quay sang: "Cái này đâu có mua ở nước ngoài, chỉ là cherry Đông Sơn bình thường tám mươi chín đồng một cân thôi à… Nhưng mà ăn ngon thật, anh cả anh ăn thử đi nè"
Câu cuối là nói với Cảnh Hoài. Dường như cảm thấy chưa đủ, cậu vội bổ sung thêm: "Anh Quý cũng ăn đi"
Cậu nói xong mới cảm thấy không khí trong nhà không đúng lắm, bác dâu hai muốn cười nhưng không dám, nghẹn đỏ cả mặt; mặt ông cậu cũng khó coi, tay chống gậy mắt nhìn chằm chằm xuống đất; cả nhà bác ba giữ nguyên khuôn mặt khờ dại và ánh mắt vô thần; mà mẹ với cha cậu thì xanh mặt, cái biểu cảm này Cảnh Vân quá là quen. Nếu không có khách ở đây, cậu dám khẳng định giây tiếp theo cậu sẽ bị hai người song kiếm hợp bích oánh chết.
Cảnh Vân bối rối, cẩn thận liếc nhìn Cảnh Hoài, thấy anh cười cười nháy mắt với mình mới yên lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!