Chương 11: “Hiện tại bản thân không trong sạch, anh không xứng với hắn”

Khi Từ Vấn đến bệnh viện, áo sơ mi và hai bên tóc mai y đã ướt đẫm mồ hôi nhưng y không rảnh lau đi.

Bước chân y vội vã nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, áo khoác ngoài màu đen vắt trên cánh tay trong khi nút áo ở cổ tay mở tung, lạnh mặt bước vào phòng cấp cứu.

Nhận thấy động tĩnh ngoài cửa, bác sĩ nhìn thoáng qua rồi cười: "Trợ lí Từ đấy à"

Từ Vấn đảo mắt một vòng, trông thấy thiếu niên ngồi trong góc. Đầu đối phương cuốn băng gạc, sắc mặt tái nhợt, quần áo nhăn nhúm dễ khiến người ta liên tưởng này kia. Cảnh Hoài nhìn thấy y, cố căng ra nụ cười: "Trợ lí Từ ạ"

"Cậu Cảnh" Từ Vấn cười không nổi, mặt y đen sì cho dù đang đối diện với người nhà của ông chủ. Lúc y nhận được điện thoại của bệnh viện, Từ Vấn hận không thể khiến thời gian quay ngược lại thời điểm Cảnh Hoài từ chối dắt theo vệ sĩ.

Y quay sang hỏi bác sĩ: "Tình huống thế nào rồi?"

Bác sĩ nhìn Cảnh Hoài, đáp rằng: "Chấn động não nhẹ, trầy xước một chút ở cổ tay. Vết thương trên trán thì nặng hơn, máu bầm tan không nhanh. Còn những chỗ khác không có vấn đề gì"

Ông không biết thiếu niên này là ai, nhưng người có thể khiến vệ sĩ của Quý Tĩnh Duyên đưa đến tận cửa bệnh viện và khiến Từ Vấn tự mình tới hỏi thăm chắc chắn không đơn giản. Bác sĩ định dặn thêm hai câu nhưng Từ Vấn đã quay đi xem Cảnh Hoài.

"Tại sao lại thế này?"

Bác sĩ đứng dậy đi ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ. Bệnh viện tư nhân mà, không việc gì phải vội, huống chi bây giờ đã là nửa đêm.

Cảnh Hoài thở dài, nhớ lại màn kịch trong kí túc xá, anh cảm thấy bản thân phi thường dũng mãnh.

Lúc ấy Dụ Phong ấn anh dưới sàn nhà, mặt cậu ta vùi vào cổ anh, không ngừng cọ cọ như con chó cún, cọ cho Cảnh Hoài một lớp da gà da vịt. Nhưng anh đánh không lại cậu ta, biết làm sao bây giờ?

Ý tưởng chợt lóe, anh nghiêng đầu để miệng kề sát lỗ tai đối phương, hô lên: "Dụ Phong"

Sau đó gằn từng tiếng: "Chin chin cậu thật nhỏ"

Chin, chin, cậu, thật, nhỏ.

Chế nhạo thằng cu của đàn ông luôn là kĩ năng trào phúng bậc nhất. Theo lí thuyết, hiện tại sử dụng kĩ năng này là không hề sáng suốt.

Nhưng có câu tìm đường sống trong lối chết, sự sống sinh ra từ cõi chết mà. Cảnh Hoài bí quá hóa liều thôi.

Câu nói hiệu quả rõ rệt, bất kể đang bị dược hiệu khống chế, Dụ Phong vẫn nhận 100% điểm công kích vật lí, sững cả người.

Trong suy nghĩ của Cảnh Hoài, đây là lúc bắt lấy cơ hội xoay người phản công, thuận lợi thoát hiểm.

Đáng tiếc hiện thực tàn khốc, anh thất bại rồi.

Bởi vì Dụ Phong nổi điên suýt chút nữa bẻ gãy cổ tay anh, làm anh đau quá bật chửi một tiếng "đụ".

"Con mẹ nó em nói lại lần nữa!" Cậu ta tức giận quá mức, lời lẽ thốt ra toàn gào với thét: "Nhỏ?! Tôi cho em xem rốt cuộc có nhỏ hay không!"

Cậu buông tay, chuyển sang xé quần áo Cảnh Hoài. Nhưng có lẽ chất lượng vải may quá tốt, cậu xé mấy lần cũng không rách.

Thua keo này ta bày keo khác.

Cảnh Hoài nhỏ bé đáng thương nặn ra nước mắt đau đớn vì cổ tay bị đè đau, đôi môi anh run run: "Dụ Phong, cậu…"

Anh nghẹn họng, nửa muốn nói nửa lại cảm thấy xấu hổ… cái quần què.

Cảnh Hoài: "Dụ Phong cậu là đồ ngu"

Không đợi đối phương phản ứng lại, cánh tay đã khôi phục sự tự do của anh lập tức ôm lấy đầu cậu ta, anh ngửa đầu thật mạnh

——Cộp!

Thanh âm hai cái đầu va vào nhau vang vọng khắp kí túc xá!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!