Cảnh Hoài tỉnh dậy, thấy bản thân đang nằm trong gian phòng trang hoàng theo phong cách cổ xưa.
Dưới thân anh là kiểu giường chỉ có thể thấy trên TV, trên đỉnh giường treo màn trắng. Trước cửa sổ kê chiếc án thư, trên bàn có bút lông, cái chặn giấy, nghiên mực cùng vài xấp giấy. Trong góc là kệ sách bày các loại sách chuyên ngành, lấy trình độ ngữ văn tạm đạt chuẩn của anh để xem xét thì đây hẳn là sách chuyên ngành Trung y.
Án thư
Trên tường treo tranh thủy mặc, không biết là tác phẩm của vị đại sư nào. Cảnh Hoài không nói lên được ý vị của bức tranh, chỉ biết cảm thán đây là một bức tranh đẹp.
Tranh thủy mặc
Cả căn phòng toát ra hương vị xưa cũ. Song thứ bắt mắt nhất là chữ hỉ đỏ thẫm dán trên khung cửa.
Quan sát ngang dọc một lượt, Cảnh Hoài xác định đây không phải phòng của anh.
Anh hoang mang trong thoáng chốc rồi chống người ngồi dậy.
"Tiểu Hoài!" Một giọng nữ reo lên đầy mừng rỡ, Cảnh Hoài theo tiếng nhìn qua.
Người phụ nữ xinh đẹp vô cùng từ ngoài cửa đi vào. Tóc bà búi cao, thần sắc dịu dàng, trên người mặc bộ sườn xám được cắt may khéo léo nhưng đã có chút cũ kĩ. Thấy anh đã tỉnh lại, khóe mắt người phụ nữ ửng đỏ chực khóc.
"Cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi, nửa tiếng nữa xe hoa của nhà họ Quý tới, nếu con còn chưa tỉnh lại thì mẹ biết làm sao cho phải đây…"
Nhà họ Quý? Xe hoa?
Mạch não của Cảnh Hoài bắt không kịp hai từ này, anh chần chờ giây lát: "…Xin hỏi, cô là ai thế ạ?"
"Tiểu Hoài?" Người phụ nữ kinh ngạc há to miệng, trong đôi mắt đẹp đẽ ánh lên sự nghi hoặc, rồi như hiểu ra điều gì, bà bật khóc: "Cảnh gia đã tới nông nỗi này, chỉ có nhà họ Quý nguyện ý cứu chúng ta. Tuy hai chân Quý Tĩnh Duyên có tật, nhưng hắn ta là gia chủ đương nhiệm của Quý gia, con gả qua đó có điều gì không tốt nào? Sao con lại không hiểu chuyện như thế, còn giả bộ mất trí nhớ…"
Quý Tĩnh Duyên, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Quý, hai chân có tật…
Nhịp thở của Cảnh Hoài chững lại, não bộ xoạch xoạch đình chỉ hoạt động.
Cái đệch… ! Sao sự tình phát triển giống bộ truyện BL anh vừa đọc đêm qua vậy nè?
Hôm qua trước lúc đi ngủ, khi cả thể xác lẫn tinh thần đều thư thái, Cảnh Hoài tiện tay ấn mở một bộ truyện BL tên《 Trói buộc bạn trai 》dán nhãn ngược luyến tình thâm, gương vỡ lại lành, không máu chó không lấy tiền.
Trong khu bình luận anh chỉ thấy toàn là sóc marmota la hét a a a a.
Meme sóc marmota la hét
[Mẹ kiếp, hai nhân vật này xứng đôi lắm!]
[Thặc là thú dzị!]
[Máu mũi tui đã đổ, tác giả viết đỉnh quá!]
[Văn phong tác giả ổn, thịt thà đầy đủ, không hối hận khi lọt hố!]
Sau đó anh rơi thẳng xuống hố sâu, khéo quá hóa vụng, nhân vật thụ chính trong truyện trùng tên với anh, cả hai đều là Cảnh Hoài.
Trong《 Trói buộc bạn trai 》, nhân vật thụ chính sinh ra trong thế gia Trung y hết đát lại nghèo khó. Nhà họ Cảnh là danh gia vọng tộc trong ngành y, nghe nói từ khi bắt đầu thời Đường, mấy đời nhà thụ đều là ngự y trong cung đình. Sau này thời thế đổi thay, chiến tranh loạn lạc, Cảnh gia dần dần sa sút. Vốn là còn một tia hi vọng phát triển hưng thịnh trở lại, nhưng cuộc cách mạng văn hóa năm nào đã hoàn toàn chặt đứt ý niệm chấn hưng của gia tộc của họ.
Thành ra bây giờ Cảnh gia chỉ còn lại một mạch duy nhất là ông của thụ.
Ông Cảnh thời trẻ được sống trong mấy năm tháng tốt đẹp khi gia tộc còn huy hoàng, mặc dù bây giờ thời đại đã khác xưa, không còn tồn tại những thứ nam nữ tôn ti, nhưng ông cụ vẫn áp dụng tư tưởng tam tòng tứ đức cổ hủ để dạy bảo con gái.
Càng dạy càng khiến cho Cảnh gia không theo kịp bước tiến của thời đại, không những gia thế lụn bại mà việc cơm áo cũng trở thành vấn đề.
Dưới tình trạng ấy mà ông Cảnh còn cứng đầu toan tính phát triển dòng họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!