Chương 7: (Vô Đề)

Cả khán phòng lặng đi trong một nhịp.

Ngay sau đó, tiếng xì xào rộ lên.

Rất nhiều ánh mắt nhìn tôi mang theo ý trêu chọc.

"Cười c.h.ế. t mất, nhận nhầm người rồi."

"Tớ đã thấy lạ từ trước. Hôm đi cắm trại về, Trần Gia Yến còn từ chối ngồi chung xe với cậu ta nữa mà."

"Chắc cậu ta quê muốn c.h.ế. t ha ha ha."

Tôi đứng chôn chân tại chỗ.

Trơ mắt nhìn Trần Gia Yến bước đến chỗ Lâm Tang, không biết cô ta ngồi đó từ khi nào, rồi quỳ một gối xuống.

Lâm Tang ngượng ngùng nhận lấy bó hoa, sau đó hai người ôm nhau.

Giống hệt cảnh kết thúc viên mãn trong hàng trăm bộ phim ngôn tình HE.

Giữa những lời chúc phúc rộn ràng, họ trở thành một cặp đôi trọn vẹn.

Họ đẹp đẽ, hoàn hảo, như thể là nhân vật chính của thế giới này.

Còn tôi, chẳng khác gì một con hề bị vứt bỏ.

Tất cả âm thanh xung quanh dường như biến mất trong khoảnh khắc đó.

Chỉ còn lại nhịp tim hoảng loạn và lạc lõng của tôi.

Bước chân của tôi nặng nề đến mức không thể nhấc nổi.

Muốn chạy.

Nhưng lại không thể nhúc nhích.

Đúng lúc ấy.

Kỷ Tinh Châu xông vào từ cửa chính.

Cậu ấy nhìn thấy hai người kia, rồi lại nhìn thấy tôi ở hàng ghế sau với đôi mắt rưng rưng.

Ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Thế là Kỷ Tinh Châu sải bước lao đến trước mặt Trần Gia Yến, vung tay đ.ấ. m thẳng vào mặt cậu ta: "Thằng khốn!"

"Mày nghĩ mày là tình thánh chắc?!"

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

Tiếng la hét vang lên.

Kỷ Tinh Châu như thể phát điên, không nghe thấy gì nữa.

Từng cú đ.ấ. m nện xuống người Trần Gia Yến, dồn dập và dữ dội.

Màn hỗn chiến này.

Cuối cùng kết thúc bằng việc cả hai cùng bị đưa vào đồn cảnh sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!