Chương 6: (Vô Đề)

Nhưng cậu ta chẳng những không buông mà còn giữ chặt lấy tay tôi, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.

Ưm…

Hương thông thanh mát bắt đầu len lỏi vào não tôi.

Suốt ba phút liền.

Trước mắt tôi, trong đầu tôi, trong suy nghĩ tôi tất cả chỉ còn lại đôi môi mềm mại của cậu ta và mùi hương trên người cậu ta.

Bất chợt, cậu ta cạy môi tôi ra, muốn xâm chiếm sâu hơn.

Tôi hoảng hốt cắn cậu ta một cái.

Vị m.á. u ngọt tanh lập tức lan ra trong miệng.

Kỷ Tinh Châu khẽ rên một tiếng, lúc này mới chịu buông tôi ra.

Chát!

Mắt tôi đỏ hoe, dùng hết sức tát cậu ta một cái.

"Kỷ Tinh Châu, đồ khốn! Ai cho cậu hôn tớ hả! Đó là nụ hôn đầu của tớ!"

Kỷ Tinh Châu sờ chỗ vừa bị đánh, bặm môi rồi bật cười khẽ.

"Không phải cậu bảo tớ hèn hạ như tiểu nhân sao? Vậy tớ đành nhận luôn cái tội danh đó."

"Sao? Đánh tiếp không? Tên khốn này chẳng thấy đau tí nào đâu."

"Còn hôn thì… thấy đã lắm."

Tôi tức giận đến mức nhảy xuống xe.

Tiện tay vẫy một chiếc taxi về trường.

12

Từ hôm đó, Trần Gia Yến bặt vô âm tín.

Tôi nhắn tin cho cậu ấy, mãi chẳng nhận được hồi âm.

Ngược lại.

Kỷ Tinh Châu thì như thể bật chế độ theo dõi tôi 24/7.

Đi đâu cũng có thể gặp cậu ta.

Tôi bực mình, hỏi thẳng tại sao cứ bám theo tôi.

Cậu ta nhếch môi cười, trông vừa lưu manh vừa vô lại:

"Muốn theo đuổi cậu. Tớ đã cướp mất nụ hôn đầu của cậu, phải có trách nhiệm chứ."

Tôi đỏ mặt:

"Kỷ Tinh Châu, cậu giỏi thì nói to hơn chút nữa xem!"

Thấy tôi giận, cậu ta lại càng cười sảng khoái hơn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!