Chương 3: (Vô Đề)

Bị cậu ta nhìn chằm chằm khiến tôi hơi rợn tóc gáy, vốn định mở miệng bảo cậu ta như vậy là thất lễ.

Nhưng nghĩ tới mối tình vô vọng sắp kết thúc của cậu ta, tôi lại cố nhịn.....

Chuyến cắm trại kéo dài ba ngày.

Tối cuối cùng của ngày thứ ba.

Có người lấy ra một cuốn sổ, đề nghị chơi kịch bản sát nhân.

Thanh Thanh lập tức giơ tay hăng hái.

Cô ấy còn muốn kéo tôi chơi chung, tôi lắc đầu nguầy nguậy như cái trống lắc:

"Sau kỳ thi đại học, tớ đã thề là sẽ không bao giờ chơi bất cứ trò trí tuệ nào nữa."

Xin tha cho tớ đi.

Có người bên cạnh khẽ bật cười.

Là Kỷ Tinh Châu.

Tôi không nhịn được nhíu mày.

Ba ngày qua, cậu ta cứ quanh quẩn bên tôi và Trần Gia Yến, dai dẳng như âm hồn bất tán.

Cũng không phải không ai nói chuyện với cậu ta.

Ngược lại, hầu hết các cô gái trong đoàn đều từng chủ động bắt chuyện với cậu ta, nhưng toàn bị cậu ta lạnh lùng từ chối.

Người khác nghĩ cậu ta lạnh lùng.

Chỉ có tôi biết, cậu ta đối với Trần Gia Yến là có ý riêng.

Cho nên, mới nhằm vào tôi như thế.

Đất sét còn có ba phần lửa, cậu ta đúng là quá đáng lắm rồi.

"Tớ nói chuyện gì buồn cười lắm hả bạn học Kỷ?", tôi nói giọng chẳng mấy dễ nghe.

Giữa tôi và cậu ta là Thanh Thanh, ánh mắt cậu ta xuyên qua cô ấy nhìn tôi:

"Không. Tớ chỉ thấy cậu tự nhận thức bản thân khá rõ ràng."

Tôi lập tức bật dậy:

"Cậu đừng quá đáng quá!"

Có người vội bước ra hòa giải, Thanh Thanh sợ tôi bị đánh, cũng kéo vạt áo tôi lại.

Tôi đè nén cơn giận, ngồi xuống, siết chặt tay: Vậy chơi đi.

Khóe môi Kỷ Tinh Châu nhếch lên: Được thôi.

6

Ban đầu tôi định trong ván game này sẽ đập mạnh vào mặt cậu ta, khoe một chút chỉ số IQ.

Dù sao tôi cũng là người thi được 672 điểm mới vào được trường này, sao có thể để cậu ta xem thường chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!