Chương 11: (Vô Đề)

"Tất cả mọi người đều đang reo hò, ép bạn ấy phải biểu diễn."

"Chỉ có em nhận ra sự sợ hãi của bạn ấy, bước lên nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia."

"Em quay đầu nói với mọi người:"Để tớ biểu diễn một tiết mục cho.

"Hôm đó, em biểu diễn một bài nhảy jazz. Anh nhìn ra được là em đã lâu không luyện tập, cơ bắp bị kéo căng rất đau."

"Nhưng em vẫn tươi cười hoàn thành tiết mục. Từ hôm đó, anh đã nhớ em rồi."

Tôi quay đầu không đồng tình:

"Vậy nghĩa là, sau này nếu gặp được một người còn tốt hơn em, anh sẽ chia tay em hả?"

Kỷ Tinh Châu ngẩn người, sau đó bật cười khẽ:

"Dù tốt hơn, trên thế gian này cũng chỉ có một Thẩm Ninh Du."

"Tình yêu không phải hàng sản xuất dây chuyền, ai hợp tiêu chuẩn thì yêu người đó."

"Thẩm Ninh Du, em là duy nhất của anh."

Tôi có chút xúc động:

"Kỷ Tinh Châu, lời anh nói thật hay quá."

Anh hôn tôi một cái:

"Ngoan, gọi một tiếng ông xã đi. Tối nay ông xã sẽ cho em nghe lời còn hay hơn."

Tôi mặt đỏ bừng, đ.ấ. m vào anh một cái.

23

Ngày mở phiên tòa xử Lâm Tang, đúng lúc sinh nhật cụ ông nhà họ Kỷ.

Kỷ Tinh Châu nôn nóng kéo tôi đi gặp phụ huynh anh.

Anh tiện tay đưa tôi mười vạn, bảo tôi cứ tùy ý mua.

Nói là lát nữa sẽ đến đón.

Tôi đang chọn quà trong một tiệm đồ cổ.

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi: Ninh Du.

Tôi giật mình quay đầu lại.

Trần Gia Yến đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đứng sau lưng tôi.

Tớ muốn...

Còn chưa kịp nói hết câu, bên hông tôi bị một luồng điện giật, lập tức ngất đi.....

Lúc tỉnh lại, tôi đã bị trói vào ghế.

Hình như là trong một studio bỏ hoang.

Trần Gia Yến đang loay hoay với máy chiếu trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!