Túm lấy cổ áo hắn, đạp một cú vào bụng hắn, giọng lạnh như băng:
"Tao đã cảnh cáo mày rồi, không được lại gần Thẩm Ninh Du nữa, mày nghe không hiểu à?!"
Trần Gia Yến nghiêng đầu sang chỗ khác, ôm bụng ho khù khụ, nhìn tôi nói:
"Ninh Du… Tớ xin cậu…"
Cậu…
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu:
"Cậu đừng nói nữa! Tớ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Lâm Tang!"
Kỷ Tinh Châu lúc này mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Càng nghe, cậu ấy càng giận dữ hơn:
"Mẹ kiếp, cút cho tao!"
"Tha thứ cho cha mày ấy! Hai đứa tụi mày đúng là cặp cẩu nam nữ!"
"Tao nói cho mày biết, vụ này Lâm Tang nhất định phải ngồi tù!"
Nói xong, cậu ấy ném Trần Gia Yến ra khỏi phòng bệnh, rồi đóng sầm cửa lại.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Kỷ Tinh Châu ngồi xổm xuống trước mặt tôi, đau lòng nhìn tôi, giọng dịu đi:
"Thẩm Ninh Du, thật xin lỗi. Lại là tớ không bảo vệ được cậu."
"Lại để rác rưởi tiếp cận cậu lần nữa."
Bất chợt, cậu ấy bật cười khổ:
"Cậu không thích tớ cũng là chuyện đương nhiên."
"Tớ… mẹ nó đúng là đồ vô dụng, đến người con gái mình thích cũng không bảo vệ nổi."
"Cậu nghỉ ngơi đi. Tớ đi gọi bác sĩ."
Tôi đưa tay kéo cậu ấy lại.
Kỷ Tinh Châu.
Cậu ấy khựng lại.
Hả?
"Ninh Du, cậu đừng nói gì cả. Nghỉ ngơi cho tốt. Muốn nói gì sau này hãy nói."
"Tớ… tớ đi gọi bác sĩ đây."
"À đúng rồi, mấy cái bài trên mạng, tớ đang tìm người xóa rồi."
"Còn nữa, cậu yên tâm, tớ sẽ thuê luật sư giỏi nhất, tuyệt đối không để Lâm Tang thoát tội đâu."
"Còn mấy cái ảnh đó, tớ đảm bảo từ hôm nay sẽ không còn ai nhìn thấy nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!