029. Tác giả: Không ÔTối hôm trước ngày thi tháng, danh sách giáo viên coi thi mới được gửi xuống.
Thẩm Lục Dương vừa đánh răng vừa lướt xem danh sách.
Ở gần cuối cùng, phòng thi số 29, cậu nhìn thấy tên mình.
Cậu nhìn sang bên cạnh, một cái tên khác — Tạ Nguy Hàm.
Thẩm Lục Dương huýt sáo một tiếng, nhổ bọt kem đánh răng ra, rồi gửi ảnh chụp màn hình cho thầy Tạ.
Đây mới gọi là may mắn chứ!
Kỳ thi bắt đầu từ tám giờ sáng.
Theo như đã hẹn, sau khi đến trường vào ngày hôm sau, Thẩm Lục Dương đến văn phòng lấy đề thi trước, sau đó canh giờ để đến phòng thi.
Tạ Nguy Hàm đã đến rồi, anh đang viết môn thi và thời gian lên bảng đen.
Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xanh đen, chất liệu dày dặn hơn những bộ trước đây, nhưng vẫn được thân hình anh chống đỡ thẳng thớm, bờ vai rộng, eo hẹp hoàn hảo và bộ vest thẳng thớm bổ sung cho nhau.
Một tay anh cầm sơ đồ chỗ ngồi, tay kia thả lỏng viết tên giáo viên coi thi, nét chữ ngay ngắn sắc bén, đẹp không tả xiết.
Cùng với động tác giơ tay lên, một đoạn cổ tay phải nhỏ lộ ra, Thẩm Lục Dương để ý thấy ngón trỏ tay trái của anh có dán một miếng băng dán cá nhân — là miếng băng lần trước cậu xin của Khương Noãn Vũ, rồi tặng cho Tạ Nguy Hàm.
"Thầy Tạ," Thẩm Lục Dương hoàn hồn, gọi một tiếng, "Đề thi lấy về rồi đây."
Tạ Nguy Hàm viết xong nét cuối cùng, quay đầu lại, ánh mắt ấm áp dừng trên mặt cậu, đáy mắt ánh lên một tia cười: "Vất vả cho cậu rồi."
Thẩm Lục Dương bước vào phòng học, còn chưa đến ba phút nữa là đến giờ, cậu cùng Tạ Nguy Hàm đứng trên bục giảng vừa xem đồng hồ trên cổ tay vừa trò chuyện phiếm.
Trong phòng học có một trận xôn xao nho nhỏ, tai Thẩm Lục Dương thính đến mức nghe được bạn nữ ở hàng đầu tiên quay lại nói với bạn nữ phía sau: "Trời ơi, giáo viên lớp nào mà đẹp trai thế!"
"Thầy Tạ mà cậu cũng không biết à? Gương mặt đại diện cho nhan sắc toàn trường chúng ta đấy!"
"Tớ nói người còn lại cơ!"
"Ồ, thầy giáo Vật Lý mới đến, nghe nói giảng bài thú vị lắm, lớp của Bành Tuấn đó."
"Bành Tuấn?"
Thẩm Lục Dương nhìn theo hướng của bạn nữ kia, hàng cuối cùng, cạnh cửa sổ. Một học sinh nam cao lớn đang nằm bò ra bàn, không mặc áo khoác đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo thun đen, sau lưng in hình đầu một con sư tử lớn.
Mặc dù chỉ lộ ra một cái gáy tóc tai lởm chởm, Thẩm Lục Dương vẫn nhanh chóng nhận ra đây là bạn học Bành Tuấn.
Cậu không do dự một giây nào, nói lớn: "Sắp thi rồi, đừng ngủ nữa! Cảm ơn đã hợp tác! Cảm ơn!"
Cả người Bành Tuấn run lên rõ ràng một cái, sau đó nhíu mày ngồi dậy, trên mặt còn mang theo chút hoang mang và mơ hồ không rõ.
Dịch ra có lẽ là tại sao ở đâu cũng nghe thấy giọng của thầy Thẩm — ồ, thì ra chính là thầy.
Thẩm Lục Dương cười toe toét với Bành Tuấn, rồi đứng sát bên cạnh Tạ Nguy Hàm, dựa theo những gì chủ nhiệm đã nói trong cuộc họp, bắt đầu dặn dò theo thông lệ.
"Kỳ thi lần này cũng giống như trước đây, trong lớp có hai giáo viên, hành lang không biết có bao nhiêu giáo viên đi lại, trước màn hình camera có ít nhất bốn giáo viên, mấy lời này các em đều nghe đủ rồi," Thẩm Lục Dương tỏ vẻ vô cùng phẫn uất, "Cho nên trường chúng ta đã nghĩ ra một chính sách mới rất hố người, giáo viên ở chỗ camera hoặc hành lang, bắt được phòng thi nào có vi phạm kỷ luật, cứ một trường hợp thì giáo viên coi thi bị trừ ba mươi tệ."
Nói đến đây, Thẩm Lục Dương mang vẻ mặt đau buồn chân thật: "Lương một tháng của giáo viên mới có hơn hai nghìn tệ, xin các em đó, để thầy còn có cơm nóng mà ăn chứ."
Trong lớp im lặng vài giây, sau đó vang lên một trận cười.
Thẩm Lục Dương tiêm phòng cho bọn nhỏ trước: "Lát nữa nhé, nếu thầy ho, tức là thầy đã phát hiện ra mầm mống không đứng đắn, nhân cơ hội này, các em kịp thời dừng tay lại, mọi chuyện vẫn còn kịp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!