022. Sô cô la nhân rượu. Tác giả: Không ÔThẩm Lục Dương vốn định quan sát tình hình, nhưng Bành Tuấn đã bị đánh rồi, cậu vội vàng bước tới.
Có lẽ đám người trưởng thành kia không ngờ rằng ở cái xó xỉnh này lại có người dám xông lên đánh một chọi mười, tất cả đều quay lưng về phía cậu.
Thẩm Lục Dương vừa đi vừa quan sát khí chất của đám người này, không giống đám lưu manh.
Cậu đoán được phần nào, không định ra tay mà giữ khoảng cách, lớn tiếng hỏi: "Bành Tuấn?"
Người đàn ông trung niên cầm đầu có một vết sẹo trên mặt, nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn, mặt mũi hung dữ, da đen sạm, ăn mặc tùy tiện luộm thuộm, nhưng trong mắt lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn cậu khiến Thẩm Lục Dương có ảo giác như bị sói theo dõi.
Thẩm Lục Dương đã hiểu ra, chỉ vào Bành Tuấn đang bị chảy máu khóe miệng, ngã nhào xuống đất, cười nói: "Anh bạn, thằng bé này là em trai tôi, tôi muốn hỏi chút, nó đã làm gì các anh vậy?"
Người đàn ông có vết sẹo lúc này mới nhìn thẳng vào cậu, đánh giá từ trên xuống dưới, giọng nói rất trầm: "Em trai cậu?"
Thẩm Lục Dương hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, thằng bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, khó tránh khỏi va chạm, mong các anh thông cảm."
Cậu nhún vai vẻ bất cần, ra vẻ một cậu ấm nhà giàu: "Dù sao, chuyện gì giải quyết được bằng tiền thì không phải là chuyện lớn, đúng không?"
Đàn em bên cạnh người đàn ông có vết sẹo – gã cao kều vừa tát Bành Tuấn, nghe vậy liền cười khẩy: "Mẹ nó sắp chết đến nơi, đi hóa trị còn vay bọn tao bốn mươi vạn, giờ cả gốc lẫn lãi là tám mươi vạn, mày trả nổi không?"
Ánh mắt Thẩm Lục Dương tối sầm lại.
Lãi suất này có phải lăn từ đỉnh Everest xuống không vậy? Thằng nhóc ngốc Bành Tuấn nghĩ quẩn gì mà đi vay tiền đám người này chứ?
"Các anh đột nhiên đòi tôi trả, tám mươi vạn thì tôi thật sự không có," Thẩm Lục Dương hỏi Bành Tuấn trước khi gã cao kều mất kiên nhẫn: "Lúc vay tiền đã thỏa thuận thế nào?"
Bành Tuấn ôm cổ họng, cố gắng đứng dậy mấy lần nhưng không thành công, tựa vào tường, môi trắng bệch, nghiến răng nói: "Mỗi tháng trả… một phần mười."
"Một phần mười, tám vạn," Thẩm Lục Dương lấy điện thoại ra, "Hợp đồng đâu?"
Gã cao kều còn định nói gì đó thì bị người đàn ông có vết sẹo ngăn lại: "Cậu muốn trả thay nó?"
"Trả trước một tháng, số còn lại cho tôi chút thời gian, trong tay không có nhiều tiền mặt như vậy," Thẩm Lục Dương vừa nói vừa bước qua đám người, đi đến trước mặt Bành Tuấn, đỡ cậu dậy kiểm tra kỹ càng, rồi mới nói với người đàn ông có vết sẹo: "Sau này có chuyện gì thì tìm tôi, thằng bé còn phải đi học, bị thương ở tay thì khó ăn nói."
Bành Tuấn được Thẩm Lục Dương che chở phía sau, mắt đỏ hoe, cúi đầu, nắm chặt tay.
Trả xong tám vạn, nhận lại giấy nợ, đàn em của người đàn ông có vết sẹo xin số điện thoại của Thẩm Lục Dương, chuyện mới tạm thời lắng xuống.
Bành Tuấn không có sức phản kháng như vậy còn có một nguyên nhân, cậu bị sốt, hơi thở phả ra nóng rực. Đỡ người ra khỏi hẻm, Thẩm Lục Dương hỏi cậu: "Phòng khám gần nhất ở đâu? Thầy không quen khu này lắm."
Bành Tuấn căng quai hàm, đường nét thiếu niên chưa kịp trưởng thành đã bị đè nén không thể ngẩng đầu lên, cậu ta cụp mắt, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng khàn khàn hỏi: "Tại sao?"
Thẩm Lục Dương nhìn cậu: "Tại sao cái gì?"
Bành Tuấn không nhìn cậu: "…Tại sao, giúp tôi?"
Thẩm Lục Dương không nghĩ nhiều, tùy tiện nói: "Vì thầy có rất nhiều tiền, vì em là học sinh của thầy, vì thầy thấy em rất hợp mắt. Nhiều lý do như vậy đủ chưa?"
Bành Tuấn quay đầu đi, không nhìn cậu.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới khẽ nói: "Coi tiền như rác."
Thẩm Lục Dương nhướng mày, không nói gì.
Tìm được một dì hỏi thăm về phòng khám còn mở cửa trong dịp Quốc khánh, Thẩm Lục Dương lái xe đưa Bành Tuấn đến đó.
Nếu không phải tìm quán vịt quay ẩn nấp kia, Thẩm Lục Dương cũng không biết trong thành phố Lan Giang còn có nơi hẻo lánh như vậy, giống hệt những phòng khám chui mà cậu từng đến khi còn nhỏ, mười mấy năm trước.
Phòng khám ẩn mình trong một con hẻm ngoằn ngoèo, bên ngoài treo một tấm ván gỗ nhỏ sơn trắng, viết hai chữ "phòng khám" bằng sơn đỏ, sơn bong tróc lốm đốm, sơn đỏ còn chảy xuống mấy vệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!