Chương 21: (Vô Đề)

021. Giống một tên cặn bã vô tình vô nghĩaTác giả: Không ÔHơi thở ngày càng nóng rực, bên tai cọ xát, hương rượu và nho nồng đậm quấn quýt lấy thần kinh, trong không khí chỉ còn lại tiếng th* d*c nặng nề.

Thời tiết nhiều mây ảm đạm kìm hãm khát vọng trào dâng, giam cầm trong không gian nhỏ bé, trằn trọc, giãy giụa, cuồn cuộn.

Ác quỷ khéo léo xoa dịu sự bồn chồn trong lòng bàn tay, nhưng lại làm ngơ trước d*c v*ng của chính mình, như thể đắm chìm trong sự hiến dâng.

Một cuộc giao dịch tưởng chừng như chịu thiệt.

Tay Thẩm Lục Dương siết chặt gáy Tạ Nguy Hàm, nơi ẩn giấu pheromone nồng nàn nhất, nơ tựa như máu tươi. Đáy mắt vốn dĩ luôn rạng rỡ của cậu nhuốm màu tanh tưởi, như vết máu trên đôi cánh thiên thần, từng chút một thấm vào.

Giọng nói cậu thất thần, gấp gáp, khó hiểu: "Tại… sao?"

Tạ Nguy Hàm đặt một nụ hôn nhẹ lên mắt trái Thẩm Lục Dương, giọng nói trầm khàn xé tan mớ suy nghĩ hỗn độn, khắc sâu vào tâm trí cậu: "Cậu không tỉnh táo, tôi sẽ không thừa nước đục thả câu."

Lá cây xào xạc, ánh mặt trời phá tan xiềng xích của mây mù, tiếng giày da gõ trên mặt đất nện vào thần kinh mơ hồ, chợt bừng tỉnh.

Thẩm Lục Dương giật mình ngẩng đầu, lồng ngực phập phồng, bóng người trong đầu chập chờn, mơ hồ như một giấc mộng xuân thời niên thiếu giữa mùa hè, chẳng để lại dấu vết.

Cậu động đậy ngón tay, mới phát hiện mình đang nằm trên bàn, chống tay ngồi dậy, lập tức nhìn thấy người đàn ông đang tựa vào khung cửa sổ.

Ký ức chậm chạp quay trở lại, Thẩm Lục Dương trợn tròn mắt. Thời kỳ mẫn cảm của cậu đã hoang dại đến mức đó rồi, vậy mà tỉnh dậy vẫn nhớ rõ từng chi tiết sao?

Có phải cậu đang ỷ vào tính tình tốt của Tạ Nguy Hàm để chiếm tiện nghi của người ta không?

Thẩm Lục Dương xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, sau khi thỏa mãn, cậu buồn bã thừa nhận sự thật này — Cậu là một tên lưu manh, chuyên chọn thầy Tạ để giở trò đồi bại.

Phát hiện ánh mắt của cậu, Tạ Nguy Hàm ngẩng đầu, cổ áo sơ mi đen phẳng phiu không một chút nếp nhăn, che kín chiếc xương quai xanh hằn dấu răng ái muội.

"Có chỗ nào không thoải mái sao?" Ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, khóe môi cong lên đầy bao dung cho sự l* m*ng vừa rồi của cậu, "Đầu có bị choáng không?"

Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống, hai mươi tư năm làm trai tân, cậu thật sự không dám đối mặt với chính mình trong lần đầu tiên bước vào thời kỳ mẫn cảm.

Câu nói "Alpha là loài sinh vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa th*n d***" hoàn toàn không oan uổng chút nào.

"Không có." Thẩm Lục Dương hít sâu, cổ họng vẫn còn vương mùi tanh nồng, cậu nhìn xương quai xanh của Tạ Nguy Hàm: "Thầy Tạ, anh còn đau…"

"Đã xử lý xong rồi." Tạ Nguy Hàm không để ý, ấn nhẹ lên vết thương qua lớp áo sơ mi, cổ tay trắng bệch hằn một vòng đỏ chói mắt.

Anh sải bước tiến lại gần, ngón tay lướt qua đáy mắt Thẩm Lục Dương, nơi vẫn còn vương những tia máu đỏ chưa tan hết: "Đến phòng y tế mua lọ thuốc nhỏ mắt đi."

Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, hơi đau rát.

Nhưng chuyện này không quan trọng, thầy Tạ vậy mà tự mình xử lý vết thương, cậu càng giống một tên cặn bã vô tình vô nghĩa!

Giọng nói Tạ Nguy Hàm lười biếng mà quyến luyến, thu tay về, vui đùa thỏa hiệp: "Mắt là di chứng của thời kỳ mẫn cảm, tôi không thể giúp cậu được, đi thôi, tôi đưa cậu đi."

Đúng vậy.

Thẩm Lục Dương suy sụp tự ghét bỏ bản thân.

Đã được giúp đỡ hết rồi, còn bắt người ta đưa đến phòng y tế. Thẩm Lục Dương, kiếp trước mày tích đức bao nhiêu mới quen được thầy Tạ vậy?

Trên đường đến phòng y tế, Thẩm Lục Dương lấy lại tinh thần, xoa đầu, cuối cùng cũng nhớ ra mình đến đây để làm nhiệm vụ, cậu xấu hổ hỏi: "Thầy Thời sao rồi ạ?"

Tạ Nguy Hàm hờ hững nói: "Đã tỉnh rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!