014. Tôi cũng thích. Tác giả: Không ÔEdit: SâmTrong bếp còn đang nấu dở thức ăn, Thẩm Lục Dương cũng chưa đói nên hai người ngồi sô pha nói chuyện phiếm.
Xác thực là một cuộc trò chuyện vô cùng "nhàn".
Vốn dĩ Thẩm Lục Dương còn lo người "thú vị cấp độ 0" như mình sẽ không có đề tài trò chuyện cùng Tạ Nguy Hàm. Nhưng sự thật chứng minh sự lo lắng của cậu là không cần thiết.
Ngay cả khi cậu nói về việc "Giá đồ ăn sáng ở cổng trường đã tăng lên rồi", Tạ Nguy Hàm sẽ đúng lúc mà đáp "Số lượng sữa đầu nành bán ra cũng bị giới hạn rồi."
Thẩm Lục Dương vốn không phải người đặc biệt nghiêm khắc trong cách ăn nói và làm việc, nhiều lúc nói Đông lại chuyển sang nói Tây, trò chuyện mãi tới lúc không biết chủ đề đã quay về việc lần đầu họ ăn cùng nhau từ bao giờ.
Tạ Nguy Hàm như vô tình hỏi: "Bạn của bạn cậu, thế nào rồi?"
Thẩm Lục Dương đang uống trà khựng lại, ánh mắt lảng tránh: "Đã, đã gặp bác sĩ rồi."
Sắc mặt Tạ Nguy Hàm ôn hòa, anh như thật sự tin tưởng: "Kết quả ra sao?"
Thẩm Lục Dương xấu hổ gãi đầu, cậu thuận miệng bịa ra một câu chuyện, ai biết còn phải viết thêm phần hai.
Giờ cậu cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục bịa, nói bừa: "Bạn tôi dẫn anh ấy đến khoa tâm thần kiểm tra, bác sĩ bảo là…"
Cậu ngừng vài giây: "Rối loạn nhân cách phản xã hội."
Vừa dứt lời, tầm mắt cậu không tự chủ mà rơi trên mặt Tạ Nguy Hàm, muốn nhìn ra điều gì đó.
Nhưng Tạ Nguy Hàm vẫn bình tĩnh, chỉ lộ ra một chút kinh ngạc. Anh như có điều suy tư, ngước mắt: "Là vậy à, nguy hiểm thật."
Thẩm Lục Dương muốn thử trạng thái tâm lý của Tạ Nguy Hàm.
Mặc dù hiện tại mọi thứ đều có vẻ rất bình thường, nhưng lỡ đâu có ngày cậu thất bại nhiệm vụ, liệu có gây ra "hậu quả khó tưởng tượng" như hệ thống từng bảo không.
Cậu sợ rằng vì sai lầm của bản thân mà cả thế giới sẽ đảo lộn.
Thẩm Lục Dương lén lút quan sát, nhớ lại trạng thái thường ngày của anh, cẩn thận nói: "Thật ra ngày thường bạn của cậu ấy nhìn bình thường lắm, đối xử với những người xung quanh rất lễ phép, bạn bè xung quanh đều cho rằng anh ấy là một người rất tốt."
"Cậu muốn nói, người đó che giấu rất tốt?" Đôi mắt Tạ Nguy Hàm hơi nheo lại.
Thẩm Lục Dương thôi nhìn: "Đúng thế."
Tạ Nguy Hàm cười khẽ, khoan dung nhìn cậu rồi đặt ra vấn đề: "Vậy bạn của cậu sao mà phát hiện được?"
Thẩm Lục Dương đờ người, gãi gãi sau tai: "Thì, cậu ấy vô tình… vô tình phát hiện lúc trò chuyện cùng anh ấy."
Tạ Nguy Hàm trầm ngâm, bộ quần áo màu đen mặc ở nhà càng làm tôn lên nước da trắng toát của anh, nó như một khối ngọc lạnh tinh xảo, lại giống một cỗ máy vận hành chính xác, không rò rỉ: "Vậy anh ta chắc hẳn rất thích bạn của cậu, bí mật sâu kín như vậy cũng buột miệng nói ra được."
Thẩm Lục Dương chẳng ngờ cuộc trò chuyện lại phát triển theo hướng này. Cậu cảm giác lời lẽ của Tạ Nguy Hàm có ẩn ý nhưng nhất thời không hiểu được.
Cậu chỉ có thể nối tiếp: "Ừm… Hai người họ, đúng là khá thân. Bạn của tôi cũng có ý định can thiệp giúp anh ấy điều trị."
"Anh ta rất may mắn." Tạ Nguy Hàm nhận xét như thế.
Thẩm Lục Dương khẽ hít một hơi, ngón tay hơi co lại.
Muốn đi đường vòng với thầy Tạ mà cuối cùng chẳng vòng được tới đích, cậu còn quá non.
Vậy thì cậu sẽ ——
"Thầy Tạ, anh cho rằng bệnh này có thể chữa khỏi được không? Anh ấy có khả năng làm chuyện gì không tốt với bạn tôi chứ?"
Dũng cảm đi đến tận cùng thế giới nào Thẩm Lục Dương!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!