Chương 4: (Vô Đề)

Heller xoay người đi ra khỏi nhà Dinah. Hắn ngồi vào ghế lái, chỉnh chế độ lái xe sang điều khiển tự động. Chiếc xe phóng như bay vào khoảng sương mù mông lung giữa các tòa cao ốc. Khu trung tâm vừa mới có một trận mưa nhân tạo. Những giọt nước mưa run rẩy vương trên cột đèn neon, trên những nhánh cỏ plastic ven đường, phản xạ ra một mảnh sáng mơ hồ. Đến khi sắp về tới nhà rồi mà hai tay của Heller vẫn không kiềm chế được mà run rẩy điên cuồng.

Vừa rồi trong nháy mắt, hắn đã nhớ lại cảnh tượng khi mình tự tay bắn chết David.

Những đống đổ nát, rồi cái mùi lưu huỳnh và tro bụi điên cuồng bay trong không khí. Thanh niên vốn đang lảo đảo chạy thong thả dừng lại, giống như một cỗ máy cũ nát cuối cùng cũng không thể làm việc được nữa. Heller đặt ngón tay lên cò súng. David xoay người, toàn thân đầy máu, tóc tung bay theo gió, đôi giày tác chiến màu đen dính đầy bụi bặm.

Anh nhìn đám binh lính đế quốc vây quanh mình, vẻ mặt lạnh nhạt.

Đoàng.

Khung cảnh thay đổi. Trong ảo giác, Heller nhìn thấy mẹ mình ngã xuống, trên đầu có thêm một lỗ máu tròn do bị đạn bắn. Bà không một tiếng động ngã vào giữa đống gối lụa trên tấm thảm lông. Ơn chúa, từ nay về sau bà sẽ chẳng bao giờ dùng tới chúng nữa.

Trước mặt các tân binh mới ra chiến trường, huấn luyện viên đã dạy dỗ bọn họ thế này: "Chỉ cần các cậu dám động thủ giết người đầu tiên, thì sau đó các cậu có thể giết một trăm người, một nghìn người, một vạn người."

"Thưa trưởng quan, vậy lỡ như chúng tôi không thể giết được người đầu tiên thì sao?"

"Những tên lính không thể giết chết người đầu tiên của mình đều sẽ chết trên chiến trường. Chúng ta sẽ không để những kẻ hèn nhát còn sống trở về."

"Kể cả với người thân và bạn bè cũng đều phải thế sao? Thì ra chỉ cần động thủ giết được người đầu tiên, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Trưởng quan, cảm ơn ngài đã chỉ dạy."

Chờ đến khi Heller về tới nhà, ngón tay hắn đã không còn run rẩy nữa. Quản gia I đã được sửa xong đứng ở trước cửa nhà, đèn điện tử màu xanh phác họa ra hình dáng của đôi mắt.

Nhất định là bọn họ vừa mới sửa xong là đã đưa ngay cái thứ mập mạp màu trắng này về, thậm chí còn tiến hành lau rửa hoàn chỉnh các linh kiện. Heller nghĩ bụng, nhìn xem, đây chính là lợi ích của quyền lực.

Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, xụi lơ trên ghế sô pha: "Lấy cho ta một ly cà phê nóng."

"Vâng thưa chủ nhân."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Bộ dạng của quản gia I nhìn qua dại ra không ít so với ban đầu, nó chầm chậm bay đến trước mặt Heller, phát ra thông báo nhắc nhở cài đặt sau khi cài lại hệ thống: "Tít – Xin chào, xin hãy thiết lập cách xưng hô độc quyền của bạn đối với mẫu máy này."

"Mẹ kiếp!" Heller nghiến răng.

Hắn lập tức nhớ ra rằng bộ CPU của quản gia I vẫn còn đang được buộc chung với thẻ căn cước của hắn. Cả hai thứ này thì đều bị nhét vào trong túi áo khoác, mà áo khoác thì bởi vì hắn nhất thời xúc động nên đã tùy tiện ném ở một góc nào đó nhà mẹ.

"I, ở nhà chờ ta."

Quản gia I không biết mệt lặp đi lặp lại: "Tít – Xin chào, xin hãy thiết lập cách xưng hô độc quyền của bạn đối với mẫu máy này."

Khi hắn quay lại thì nhà Dinah Wilkes đã người không phòng trống. Hai người lính trẻ phụ trách canh gác cảm thấy vô cùng áy náy và bất an. Họ sẵn sàng nhận án phạt vì không thể ngăn cản Dinah tự mình ra ngoài gặp mặt thượng tướng Wilkes. Heller không trừng phạt bọn họ, bởi vì hắn biết nếu mình thực sự điều người theo dõi ở cửa, sẽ nhìn thấy Dinah hoặc là dí dao vào cổ đe dọa, hoặc là cởi sạch quần áo trên người, uy hiếp bọn họ rằng bà sẽ cáo trạng với con trai mình, nói bọn họ cưỡng hiếp bà.

Quên đi, cứ để cho người cha máu mủ của hắn tiêu thụ người mẹ ruột thịt kia đi.

Heller nhanh chóng tìm được áo khoác, lấy CPU của quản gia I và thẻ căn cước công dân của mình ra. Hắn vuốt ve bề mặt màu đen loang lổ của tấm thẻ căn cước, cảm nhận từng đợt chua xót cuồn cuộn ở dạ dày. Người nhà duy nhất của hắn, nếu như thực sự có thể gọi là người nhà – giờ phút này đang cùng ăn tối với kẻ địch muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Và gia đình thực sự của hắn, David, thì đang ở trong tấm thẻ này.

Chính ra mà nói, David là gia đình hiện tại của hắn.

Trên thực tế, từ trước khi Heller và David xác định mối quan hệ, hai bên đã gặp qua người nhà của nhau – bằng thân phận bạn thân. Heller cuối cùng cũng đã gặp được bốn người em trong truyền thuyết của David. Hai cô em gái thì lớn hơn một chút, có đôi mắt to nhẹ nhàng, xanh thẳm giống như mẹ; cặp song sinh nhỏ nhất thì có tính cách trái ngược nhau, anh trai thì hoạt bát vui vẻ, em trai lại im lặng giống bố.

Còn David, anh có một chút giống bố, cũng có một chút giống mẹ. Nhưng những phần thuộc về chính mình trên người anh thì còn nhiều hơn, ví dụ như làn da màu lúa mì, những vết chai mỏng giữa các ngón tay, vết sẹo dữ tợn ở eo và ngực.

Nhưng gia đình bọn họ rất thích Heller Wilkes. Mẹ của David coi Heller như con trai ruột của mình mà đối đãi. Bà dùng hết tài nghệ của mình làm ra một mâm đồ ăn đầy ắp các loại món đa dạng. Bốn đứa nhỏ vừa liều mạng nhét thức ăn vào miệng, vừa oán giận mẹ nếu bữa tối bình thường cũng thịnh soạn như vậy thì tốt quá rồi. Vì vậy, trong bữa ăn, phu nhân Wilson chớp chớp mắt hỏi Heller: "Hiếm khi được chiêm ngưỡng năm con sói con háu ăn như này con nhỉ?"

Có thể là bởi vì có Heller ở đây, David sử dụng dao nĩa rất có nề nếp, tác phong ăn uống rất phong độ. Kết quả anh bị người bố nom có vẻ tao nhã của mình đạp cho một cái trên bàn ăn: "Ăn nhiều lên một chút đi! Lạy hồn, anh học đâu cái thói thêu hoa trên đĩa này thế hả, ở trong quân đội sao?"

"Con biết rồi ba." David bất đắc dĩ nói. Heller buông nĩa, trực tiếp xé nửa miếng bánh mì chấm với nước sốt thịt heo nhét vào trong miệng, liều mạng nhai nuốt, chỉ có như vậy mới có thể ngăn lại tiếng cười sắp phụt ra khỏi miệng hắn. Bố của David chỉ vào hắn mà tán thưởng: "Coi kìa, đấy mới chính là cách ăn uống của một người đàn ông thực thụ."

"Vậy con cũng làm một người đàn ông thực thụ." Đứa em trai thứ tư của David đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói mơ hồ vì miệng đã nhồi nhét quá nhiều thức ăn. Mẹ của David dịu dàng nói: "Ôi bé con à, con thì chỉ có thể là một chú lợn con háu ăn chân chính mà thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!