Chương 25: (Vô Đề)

Hai chiếc xe dừng lại bên ngoài trang viên Bạc thị.

Cánh cửa xe việt dã*1 màu đen mở ra, Tần Dĩ Thuấn xuống xe, đôi chân dài phá gió đi tới.

Hàng ghế đầu chậm rãi hạ cửa sổ, Bạc Việt Minh ngồi cạnh Bùi Ý là người đầu tiên lên tiếng: "Tần tiên sinh, đường đến trang viên Bạc thị, anh cũng đã biết rồi."

"Ừ."

Tần Dĩ Thuấn thuận miệng trả lời.

Ánh mắt y dán trên mặt Bùi Ý, mang theo một tia quật cường cuối cùng, một lần nữa hỏi: "Tiểu Ý, em thật sự không muốn cùng anh rời đi sao? Nếu sợ ông ngoại và đám người trong nhà chính tức giận, anh..."

Bùi Ý như cũ kiên định lắc đầu từ chối lời mời của y.

"...."

Tần Dĩ Thuấn nhìn ra được Bùi Ý nguyện ý ở lại nhà họ Bạc, bại trận, y đành phải kịp thời dừng chủ đề lại: "Được rồi."

Trong mấy năm không ở Đế Kinh, y hoàn toàn không làm tròn trách nhiệm của một người anh trai nên có, trong trường hợp này, y làm sao có quyền quyết định ép buộc đối phương ra quyết định những thứ mà cậu không muốn?

Tần Dĩ Thuấn sửa lại chủ đề: "Có điện thoại không? Anh để lại cho em phương thức liên lạc."

Bùi Ý chậm rì rì lấy điện thoại từ trong túi ra, ngoan ngoãn đưa qua.

Vì tránh cho chú Khải và những người khác hoài nghi, điện thoại của cậu không cài bảo mật, ngay cả những APP dư thừa cũng chưa download qua.

Mặc dù như vậy, Tần Dĩ Thuấn cũng rất chú trọng đến quyền riêng tư của cậu, chỉ là xác nhận phương thức liên lạc hai bên rồi trả lại.

"Tiểu Ý, lần này anh ở lại Đế Kinh không đi nữa, về sau vô luận gặp phải vấn đề gì, em đều có thể trực tiếp gọi điện thoại tìm anh, đã biết chưa?"

Bùi Ý giả bộ hiểu vài giây, gật gật đầu.

Bạc Việt Minh ngồi ở rìa nghe thấy Tần Dĩ Thuấn giải thích cùng dặn dò, tâm tình vi diệu mà đưa ra lời mời: "Nếu Tần tiên sinh và Bùi Ý đã lâu không gặp, không bằng đi vào trong ngồi một chút?"

"Không cần, tôi còn có việc muốn xử lý."

Tần Dĩ Thuấn thật sự muốn trò chuyện nhiều hơn với Bùi Ý, nhưng bây giờ không phải lúc——

Nếu hôm nay Tôn Nghiệp Long làm gì với Bùi Ý, thì nhà họ Bùi và Bùi Hoán chắc chắn sẽ có liên quan đến chuyện này, y nhất định phải nghĩ cách đòi lại toàn bộ!

Quan trọng nhất chính là, tuyệt đối không thể để Tôn Nghiệp Long tiếp tục tìm Bùi Ý gây chuyện.

Tần Dĩ Thuấn nghĩ đến có khả năng mình sẽ dính líu đến Bạc thị, liền nói thẳng không cố kỵ: "Bạc nhị thiếu gia, nếu hai nhà xảy ra chuyện, mỗi người chúng ta xử lí riêng được không?"

Bạc Việt Minh là người thông minh: "Có thể."

Tần Dĩ Thuấn nghe được câu trả lời, lại đánh giá hai mắt Bạc Việt Minh ——

Nếu có thể làm Tiểu Ý cam tâm tình nguyện ở lại nhà họ Bạc, người này có lẽ có một ít bản lĩnh trên người.

Nhưng dù vậy, Tần Dĩ Thuấn vẫn cảm thấy không vui vì cải trắng nhà mình bị hái đi.

Tần Dĩ Thuấn khẽ nhíu mày, không quên bày ra tư thái người một nhà với Bùi Ý:"Bạc nhị thiếu gia, để tôi nói trước mấy câu với cậu, tôi vẫn luôn lo lắng...."

"Nếu vào một ngày nào đó Tiểu Ý ở Bạc thị chịu ấm ức, hoặc là chuyện tương tự xảy ra như ngày hôm nay.... Đến lúc đó em ấy không muốn rời đi, tôi cũng sẽ cưỡng chế đưa em ấy đi."

Ánh mắt Bạc Việt Minh ẩn dưới tròng kính thay đổi, không nói gì.

Tần Dĩ Thuấn nói xong " cảnh cáo ", quay đầu nhìn Bùi Ý, giọng điệu đột nhiên thay đổi: "Tiểu Ý, chờ thêm hai ngày nữa, anh đưa em đi ăn ngon."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!