Chương 6: (Vô Đề)

Ngụy Dương cố gắng không mất khống chế trước máy quay, anh ta xoay người, sắc mặt đen xuống.

Anh ta đi đến bên cạnh Thích Nam, cố gắng lộ ra một nụ cười.

"Em không ăn sao?"

Thích Nam lắc đầu, "Chờ anh nha, chúng ta đang hẹn hò, làm gì có đạo lý một người ăn trước chứ."

"Đúng vậy, chúng ta đang hẹn hò, ở một nơi lãng mạn như này thì làm sao có thể ra vẻ nông cạn, chỉ chú ý đến mỗi món ngon trước mặt được."

Tâm tình của Ngụy Dương tốt lên một chút, trải qua nỗ lực từ tập một, cuối cùng anh ta cũng giành được một chút ấn tượng tốt từ Thích Nam. Mặc kệ như thế nào, Thích Nam là tiểu thiếu gia nhà họ Thích, chỉ cần có thể tóm được cậu ta thì về sau anh ta không cần lo lắng tài nguyên ở giới giải trí nữa.

Còn Trần Minh Phỉ....

Anh ta không hề chấp nhận bất cứ cái gì với Trần Minh Phỉ, là do cậu ta tự mình suy nghĩ, vội vàng sấn tới đối tốt với anh ta.

Nếu không phải mỗi lần ra tay Trần Minh Phỉ đều hào phóng thì Ngụy Dương còn lâu mới làm quen với một người nhạt nhẽo, vô vị như vậy.

Một khuôn mặt thanh thuần không cảm xúc, anh ta không hề có chút hứng thú nào.

Ban đầu anh ta định lợi dụng Trần Minh Phỉ để mình có thể đứng vững trong giới giải trí, nhưng qua vài năm, anh ta phát hiện gia đình Trần Minh Phỉ cũng không hề có bối cảnh gì, ra tay hào phóng là do trong nhà có chút tiền.

Trần Minh Phỉ đến tận chương trình này đúng là khá bất ngờ, anh ta cũng không biết Trần Minh Phỉ sử dụng biện pháp gì để có thể tham gia.

"Anh Ngụy Dương, anh cùng với anh Minh Phỉ...." Thích Nam muốn nói lại thôi, "Có phải là em quấy rầy hai người không, em không phải là cố ý, hình như anh Minh Phỉ còn đang giận em."

"Không có, anh không thích cậu ta." Nếu không phải ngại máy quay, Ngụy Dương hận không thể thổ lộ một màn thật lãng mạn ngay lập tức.

"Anh đã từ chối cậu ta nhiều lần, nhưng không nói một cách quá trực tiếp, anh nghĩ một thời gian rồi cậu ta sẽ từ bỏ, không nghĩ tới cậu ta còn theo anh đến tận chương trình này."

"Em không cần phải vì cậu ta mà cảm thấy áp lực, đối tượng mà anh muốn hẹn hò không phải là cậu ta."

Thích Nam ngước mắt lên nhìn, giống như đang mong chờ.

"Em rất muốn trở thành bạn bè với anh Minh Phỉ, cũng không biết rằng anh ấy có vì chuyện này mà trở lên xa cách với em không?"

"Em không cần phải để ý cái nhìn của người khác, mọi người đều rất thích em. Tính cách của Trần Minh Phỉ khá lạnh lùng, không có tính toán, cậu ta sẽ không vì chuyện này mà tức giận với em."

"Hơn nữa cậu ta đang theo đuổi anh. Anh biết anh không xứng với em, em có thể chọn anh cũng coi như duyên phận, em có thể cho anh một cơ hội được theo đuổi em không?"

Không chờ Thích Nam trả lời, một giọng cười lạnh lẽo vang lên, cắt ngang màn tỏ tình thâm tình của Ngụy Dương.

Trần Minh Phỉ dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn hai người, tạm dừng lại một giây rồi lập tức rời đi. Cậu ta muốn đi toilet, không ngờ đi ngang qua bàn ăn của hai người lại nghe được những lời nói này.

Trong nháy mắt cậu cảm thấy tình cảm 6 năm của mình đều là cho chó ăn.

Nếu như lúc trước Ngụy Dương từ chối cậu thì cậu cũng không mặt dày mà bám lấy anh ta. Cũng chính miệng Ngụy Dương nói, muốn từ từ, muốn có người bên cạnh anh ta.

Cậu ta tin , kết quả cuối cùng lại thành cậu 'mặt dày mày dạn' quấn lấy Ngụy Dương.

Mở cửa toilet, Trần Minh Phỉ nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt khó coi, trắng bệch, kém xa với khuôn mặt diễm lệ của Thích Nam.

Cậu ta không giống như Thích Nam, luôn hoạt bát, cũng không phải là người thân thiện, rất nhiều người nói tính cách của cậu quá ảm đạm, không biết tức giận, sẽ không làm cho người khác yêu thích.

Cậu ta cho rằng chỉ cần mình ở bên cạnh Ngụy Dương, một ngày nào đó Ngụy Dương sẽ tiếp nhận tình cảm của cậu ta.

"Cậu có ổn không?"

Lộ Trạch Thanh đi ra từ một gian phòng vệ sinh liền nhìn thấy Trần Minh Phỉ đang đứng ở bồn rửa tay, đôi mắt hơi đỏ nhìn có vài phần yếu ớt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!