Chương 47: (Vô Đề)

Lộ Trạch Thanh rút tay về, quay đầu đi nhìn Kiều An Nhiên đang dính chặt Trần Minh Phỉ.

Đến chân của Kiều An Nhiên cũng đang treo trên không trung, toàn bộ cơ thể đều ở trên người của Trần Minh Phỉ, cậu ta thấy đã đến nơi liền ngay lập tức nhảy xuống chạy về phía của Lộ Trạch Thanh.

"Thanh Thanh."

"Sao cậu đi nhanh như vậy?"

"Cậu không sợ leo núi mà lại sợ cái này?" Lộ Trạch Thanh không nghĩ tới cậu ta có thể sợ thành như vậy.

"Không giống nhau, không giống nhau."

"Leo núi có dây an toàn, chính tôi cũng cầm lấy dây, còn cái cầu pha lê này không hề có cảm giác an toàn, giống như đang đi trên bông vậy, cả người đều bay."

Lộ Trạch Thanh vô tình cười nhạo cậu ta.

"Đợi lát nữa còn phải quay lại."

Kiều An Nhiên: "...... Tôi đã nói là tôi không cần qua đây nhưng đạo diễn Tần cứ bắt tôi phải đi đến đây."

Kiều An Nhiên ôm chặt Trần Minh Phỉ, "Mặc kệ, đợi lát nữa Minh Phỉ lại ôm tôi đi qua."

"Cậu để tiểu Trịnh ôm cậu qua ấy, sức của anh ta lớn." Chu Sam đánh một phát lên bả vai của Trịnh Tiền Phương, cảm thấy thất vọng với sự bị động của Trịnh Tiền Phương.

"Minh Phỉ của cậu mới ôm cậu qua đây, giờ lại phải ôm cậu quay lại, như vậy sẽ khiến cho cơ thể mệt mỏi."

"Tiểu Trịnh, đàn ông cao lớn thì đừng ngượng ngùng."

"Cậu phải học thầy Giang đi."

"Nếu không thì thầy Giang mở một lớp học đi, chúng tôi chắc chắn sẽ chăm chỉ học tập." Chu Sam cười hắc hắc, "Tôi mới phát hiện ra thầy Giang lại biết tán tỉnh người khác như vậy."

Vẻ mặt của Giang Tư Úc khiêm tốn.

"Không có."

"Như thế nào không có, tay đều đã dắt, như vậy mà còn không biết thả thính sao?"

Giang Tư Úc nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, "Đương sự không dính thính thì không tính ."

Lực chú ý của mọi người lại chuyển sang Lộ Trạch Thanh.

"Trạch Thanh cùng thầy Giang làm cộng sự lâu như vậy, không có một chút rung động sao?"

"Có thể giải thích một chút, rung động chính là dây thần kinh não cảm thấy hưng phấn, hô hấp dồn dập hoặc nhịp tim thất thường." Vẻ mặt của Lộ Trạch Thanh đầy nghiêm túc.

"Quá mức hưng phấn, kích động hoặc là hồi hộp khi chờ đợi cũng khiến cho tim đập nhanh hơn, lúc An Nhiên đi qua cầu pha lê cũng khiến cho tim đập nhanh, vậy là An Nhiên rung động với cầu pha lê kia sao?"

Kiều An Nhiên: "......"

Những người khác: "......"

[Cứu mạng, tôi không nhịn cười được.]

[Sao Lộ Trạch Thanh có thể phá tan bầu không khí một cách điêu luyện như vậy?]

[Sao có lúc cậu ấy rất hiểu biết, có lúc lại như khúc gỗ vậy!!! A!! Khiến tôi tức chết.]

Giang Tư Úc bật cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!