Buổi sáng khi tỉnh dậy, ngực của Lộ Trạch Thanh có chút khó chịu, đây là lần đầu tiên cậu nhớ rõ ràng những chuyện trong mơ như vậy.
Cậu ngồi ngốc trên giường một hồi lâu.
Đến tận khi có tiếng gõ cửa phòng thì Lộ Trạch Thanh mới xốc chăn lên, xuống giường mở cửa.
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Đầu tóc của Lộ Trạch Thanh vẫn bù xù, lông mi có chút ướt, cậu xoa xoa đôi mắt, nghiêng người để Giang Tư Úc đi vào.
"Lần sau nếu chưa tỉnh ngủ thì đừng mở cửa cho người khác."
Lộ Trạch Thanh: "?"
Lộ Trạch Thanh vẫn mặc cái áo ngủ thùng thình với chiếc quần soóc, cậu cũng chưa kịp soi gương, cổ áo quá lớn lộ ra xương quai xanh của cậu, đường cong vô cùng đẹp mắt đi vào trong áo.
"Đi rửa mặt đi, tôi đem bữa sáng cho em đây."
"Ừm."
Lộ Trạch Thanh xoay người đi vào phòng tắm, vài phút sau vẫn mặc bộ áo ngủ kia đi ra.
"Anh mua cái gì vậy?"
"Bánh bao nếp, bánh chẻo áp chảo... hoành thánh." Giang Tư Úc đi mua ở cửa hàng đồ ăn sáng nên vô cùng phong phú.
Lộ Trạch Thanh mở túi ra, bên trong có một cái túi nhỏ màu xanh lá Thanh Đoàn cùng với một túi hạt dẻ rang đường vẫn còn nóng hổi.
"Tôi thích ăn hạt dẻ."
Lộ Trạch Thanh bóc một hạt, mùi thơm ngọt xộc vào mũi, đôi mắt của cậu sáng lên.
Giang Tư Úc thấy cậu thích thì đưa túi hạt dẻ cho cậu, "Không ai tranh với em đâu, uống một chút trà nóng nhé."
Đồ ăn sáng cũng là đặc sản ở đây, vì vậy trà dùng với thức ăn sáng cũng vô cùng chất lượng, hương hồng trà lan tỏa, uống thử vô cùng ngọt thanh.
"Cảm ơn thầy Giang, sáng sớm đã đưa tới bữa sáng."
"Đưa tay của em để tôi nhìn thử nào."
Lộ Trạch Thanh nâng cánh tay lên, mặt ngoài vết thương khá lớn, xung quanh miệng vết thương đã kết vảy, ở giữa vết thương có máu nên màu khá thâm, có lẽ phải mất bốn năm ngày mới có thể khỏi.
Chỉ cần miệng vết thương không vỡ ra thì có lẽ sẽ không đau.
"Trước khi đi ngủ có bôi thuốc chứ?"
"Có."
Ngày hôm qua khi Lộ Trạch Thanh đang tắm rửa qua loa thì nhận được tin nhắn WeChat của Giang Tư Úc, thúc giục cậu đi bôi thuốc.
"Đợi lát nữa ăn xong lại bôi một lần."
"Được."
Hai người ăn xong bữa sáng, Giang Tư Úc đề nghị ra ngoài đi dạo.
"Được, để tôi đi thay quần áo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!