Lộ Trạch Thanh suy nghĩ một chút, cậu nghĩ đến việc gọi Giang Tư Úc bằng từ láy, cậu ngay lập tức rơi vào im lặng.
Giang Tư Úc khẽ cười một tiếng, "Không đùa em nữa."
"Chờ em nghĩ kỹ rồi lại nói cho tôi biết, yêu cầu gì cũng được, khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp có thể làm chứng."
"Đã biết." Tạm thời Lộ Trạch Thanh không muốn nói nhiều về chủ đề này.
"Đường lên núi còn có một đoạn, có muốn đi sớm một chút không? Giữa trưa đi lên núi sẽ càng nóng."
"Đi thôi, đi thôi. Tôi tình nguyện nghỉ ngơi ở trên núi cũng không muốn phải leo núi giữa trời nắng nóng."
Mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi quyết định lên đến nơi nghỉ ngơi tiếp.
Đi bộ trên thềm đá so với leo núi nhanh hơn nhiều, còn đều là thanh niên mới hơn hai mươi, dù thể lực có kém đến đâu thì chỉ cần nửa giờ là đoàn người đã lên đến đỉnh núi.
"Còn có cổng vào kìa."
Trên núi có miếu thờ tường đỏ ngói vàng, từ điện phủ, kinh đường, tháp Phật cùng tăng xá đều có, ngoài cửa có hai tòa sư tử bằng đá.
(đoạn dưới sẽ có nhiều từ liên quan đến chùa miếu nên tui vẫn giữ nguyên)
Tần Diên Xuyên giới thiệu cho mọi người.
"Đây là chùa miếu lớn nhất ở nơi này, cũng là chùa miếu mà hoàng gia thời xưa không ngại ngàn dặm đến để tế bái, nghe nói cầu nhân duyên, cầu sự nghiệp vô cùng linh nghiệm, muốn thoát độc thân thì chắc chắn sẽ được."
"Không được tự mình đi lung tung, trong miếu có thanh hương, chúng ta đi từng cái một, sau đó đi miếu Nguyệt Lão."
"Tạm thời không mở phát sóng trực tiếp, chùa miếu vẫn nên trang nghiêm chút, chờ bọn họ ra ngoài đến miếu Nguyệt Lão lại tiếp tục, hôm nay có hoạt động tình lữ, vừa lúc thích hợp với bọn họ."
Các khách mời đi dâng hương, nhân viên công tác cũng thay phiên nhau đi một lần. Cầu tài cầu vận đều có, bọn họ tới vẫn còn sớm, vẫn chưa có quá nhiều người.
Lộ Trạch Thanh cũng cầm ba nén hương, đi theo phía sau mọi người.
Từ đại điện đến thiên điện, các khách mời đều đi một lần, đi một lúc liền đến một cái thiên điện đường, bên trong đặt rất nhiều cây đèn.
Lộ Trạch Thanh nhìn nhiều hơn một chút, tổng cộng có năm chỗ đặt đèn đặt xung quanh toàn bộ phòng, có một người trông nom đèn ngồi ở góc.
"Xin chào, tôi muốn xin cho cháu gái mới sinh của tôi một cái đèn cầu phúc, xin hỏi cần phải làm gì?" Một vị khách hành hương khoảng sáu bảy chục tuổi hỏi.
"Ra cửa phòng đầu tiên bên trái, nói với sư phụ của chúng tôi bà muốn xin một cái đèn cầu phúc."
"Được, cảm ơn cậu."
Hóa ra là đèn cầu phúc, Lộ Trạch Thanh thu hồi tầm mắt.
"Trạch Thanh, cậu cũng muốn một cái sao?" Kiều An Nhiên hỏi cậu.
Lộ Trạch Thanh lắc đầu, đây là lần đầu tiên cậu vào miếu, cũng là lần đầu tiên nghe đến phương thức cầu phúc này.
Một vài người cũng có chút tò mò, nhìn đèn cầu phúc bên dưới đều dán tên cùng ngày sinh, hầu hết các đèn cầu phúc đều là do người lớn đến xin cho trẻ mới sinh, ngụ ý chúc bọn trẻ có thể bình an, khỏe mạnh mà trưởng thành.
"Vì sao cái đèn này không có tên?"
Những cái đèn khác đều có đầy đủ họ và tên, chỉ có cái đèn mà cậu vừa nhìn thấy là viết tên gọi thân mật, khi nhìn kĩ thì còn có bốn cái khác cũng là như vậy.
Tổng cộng có năm cây đèn, cũng có nghĩa là người thân của đứa trẻ này mỗi năm lại đến xin đèn một lần, đã xin được năm năm.
Mọi người cũng tò mò mà nhìn thoáng qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!