Chương 28: (Vô Đề)

Một âm thanh rất dễ nghe, giống như gió phất qua bên tai của Lộ Trạch Thanh, thân hình của thiếu niên cao dài, Lộ Trạch Thanh vô cùng hâm mộ dáng người cao này.

Một cái áo khoác được ném tới, Lộ Trạch Thanh theo bản năng ôm lấy. Bỗng nhiên, có một tiếng sấm làm cậu từ giấc mơ tỉnh lại.

Ngoài phòng là mưa đang rơi tí tách, Lộ Trạch Thanh biết cậu đã có một giấc mơ nhưng hiện tại lại không thể nhớ được nội dung của giấc mơ đó là gì.

Cậu chỉ cảm thấy có liên quan đến câu chuyện mà Giang Tư Úc kể tối hôm qua, không ngờ rằng nghe nhiều chuyện còn ảnh hưởng đến cảnh trong mơ, nhưng Lộ Trạch Thanh cẩn thận nhớ lại thì không có một chút kí ức gì.

Có đôi lúc nằm mơ chính là như vậy, cảnh trong mơ có thể giống như đã từng xảy ra ngoài đời thực, giống như chính mình từng trải qua, nhưng khi tỉnh lại thì không thể nhớ được đã mơ cái gì.

Đây là một hiện tượng rất bình thường, có rất nhiều người không thể nhớ được nội dung của giấc mơ.

Nếu là lúc trước thì Lộ Trạch Thanh sẽ không để tâm gì, chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng không biết có phải vì tiếng mưa quá rỉ rích, khiến người khác phiền lòng hay không mà Lộ Trạch Thanh cảm thấy có chút phiền muộn.

Cậu cứ nằm như vậy rồi lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

-----------

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Lộ Trạch Thanh đã đem mấy cảnh trong mơ vứt ra sau đầu.

Từ cầu thang đi xuống, cậu nhìn thấy Giang Tư Úc đeo tạp dề đang bận bịu trong phòng bếp, suýt nữa thì cậu cho rằng mình nhìn nhầm.

"Sớm, thầy Giang."

"Dậy rồi sao, bữa sáng có thể lập tức ăn ngay đây." Giang Tư Úc quay đầu liếc nhìn Lộ Trạch Thanh một cái, "Ban đêm trời mưa, còn nghĩ rằng sáng nay trời sẽ đầy mây nhưng không ngờ vừa sáng lại thấy mặt trời."

"Nơi này cách thành phố A rất gần, thời tiết cũng không khác nhau mấy, nếu gần biển thì có lẽ trời sẽ mưa." Lộ Trạch Thanh đi qua, lấy bánh mì để trên mâm đồ ăn.

"Anh chỉ nướng hai cái thôi sao?"

"Không đủ để cậu ăn?" Giang Tư Úc khựng người lại, "Để tôi nướng thêm một cái."

"Không phải, còn có những người khác."

Giang Tư Úc "À" một tiếng.

"Vốn dĩ là phần hai người, tôi cũng không biết bọn họ dậy mấy giờ."

Lộ Trạch Thanh:"........."

"Hôm qua tôi thấy trong tủ lạnh còn sốt cà chua." Giang Tư Úc đem thịt xông khói đã làm xong đặt trên bánh mì, "Cậu lấy giúp tôi một chút."

"Được."

Lộ Trạch Thanh xoay người mở tủ lạnh, cậu bỗng nhiên nhận ra, là trùng hợp sao? Cả cậu và Giang Tư Úc đều không ăn tương salad?

"Trạch Thanh, cậu lại dậy sớm như vậy rồi."

Kiều An Nhiên vừa thấy Lộ Trạch Thanh đứng trước tủ lạnh liền vui vẻ, cậu ta còn nhớ thương mấy món ăn Lộ Trạch Thanh nấu cho cậu ta, kết quả khi chạy đến phòng bếp thì nhìn thấy Giang Tư Úc đang hâm nóng sữa.

"Sớm, sớm quá nha! Thầy Giang." Kiều An Nhiên mắc kẹt, "Anh còn... tự mình làm bữa sáng sao?"

Lộ Trạch Thanh:"........"

Thầy Giang của cậu không chỉ tự làm bữa sáng mà còn tự ăn bữa sáng đó.

"Không biết mọi người mấy giờ dậy, cũng không biết mọi người thích ăn gì nên tôi chỉ làm phần của tôi và Thanh Thanh."

Vẻ mặt của Kiều An Nhiên không thể diễn tả, cậu ta còn đắm chìm ở hình ảnh Giang Tư Úc đeo tạp dề, thật giống 'người chồng của gia đình'.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!