Sau khi lên bờ hai người liền tách ra, Lộ Trạch Thanh muốn đi tụ họp với tổ chương trình. Vì có sự xuất hiện của Giang Tư Úc nên Tần Diên Xuyên không cho tổ phát sóng trực tiếp đi theo, chỉ có một người quay phim.
Lộ Trạch Thanh đi đến cửa thành cùng mọi người tập hợp.
"Trạch Thanh, cậu thật lợi hại. Tôi cũng không biết cậu từng học qua vũ đạo, cơ thể của cậu cũng thật mềm dẻo quá đi."
"Có phải là cậu có cơ bụng không, cảm giác lực eo của cậu cũng rất tốt." Kiều An Nhiên 'hắc hắc' cười hai tiếng muốn kéo quần áo của Lộ Trạch Thanh liền bị Lộ Trạch Thanh né tránh.
Màn ảnh của phòng phát sóng trực tiếp quét qua đây, khán giả vẫn còn đang chìm đắm vào điệu nhảy kia của Lộ Trạch Thanh, giờ phút này nhìn thấy Lộ Trạch Thanh biến mất đã lâu, làn đạn liền nhanh chóng dâng lên.
[Tránh được nhan sắc mê hoặc của Lộ Trạch Thanh, tránh được sự lãng mạn của Lộ Trạch Thanh, kết quả lại thua tại vũ đạo của Lộ Trạch Thanh, tôi...... cam tâm tình nguyện.]
[Đã đến chậm đã đến chậm, chị em đã có nhóm fans sao?]
[Kiều An Nhiên mau lên, đều không có người ngoài, có cái gì mà fans chúng tôi không thể xem.]
"Cầm sư thần bí như vậy, tôi cho rằng đến lúc chào kết thúc sẽ bỏ mặt nạ xuống cơ."
"Hai người ở trên sân khấu rất có cảm giác CP đó."
Trần Minh Phỉ tán đồng gật đầu, cậu ta đối với cái gì cũng không có nhiều hứng thú nhưng vừa rồi cũng không nhịn được xúc động muốn cắn CP.
"Chúng tôi.... hình như cũng không tương tác với nhau mà?" Đuôi lông mày Lộ Trạch Thanh hơi nhếch lên, đừng nói tương tác, ánh mắt của hai người họ cũng không đối diện nhau lần nào.
"Cảm giác CP cũng không nhất thiết phải tương tác với nhau, giống hai người thì chỉ cần đứng cạnh nhau cũng có thể khiến tôi cắn đến địa lão thiên hoang*."
(*dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng, lâu như đất trời, cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại, người rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà lại bi thương tới cực điểm cũng hay dùng từ này. Ở đây có thể hiểu theo nghĩa đầu.)
"Không phải tập sau có khách mời mới sao? Đạo diễn có thể mời cầm sư của chúng ta đến không?" Vẻ mặt Kiều An Nhiên đầy chờ mong nhìn về phía Tần Diên Xuyên.
"Tôi có thể độc thân nhưng CP mà tôi cắn phải kết hôn tại chỗ."
Lộ Trạch Thanh:"..... Tôi có thể biểu diễn cho cậu một cái BE ngay tại đây."
"A a a a, đây là cái chuyện xưa quỷ quái gì." Kiều An Nhiên che miệng Lộ Trạch Thanh. "Đừng nói nữa."
Lộ Trạch Thanh:"....."
"Không đúng, ánh mắt của Lộ Trạch Thanh có vẻ rất cao, cậu có thấy được mặt của cầm sư không, đẹp trai hay không?"
Lộ Trạch Thanh gật đầu.
"Là nhìn thấy, hay là rất đẹp trai?" Kiều An Nhiên đuổi theo truy vấn, "Là đẹp trai đúng không?"
Lộ Trạch Thanh biết nếu không trả lời thì Kiều An Nhiên sẽ không dừng lại, cậu bất đắc dĩ mà vừa cười vừa phối hợp trả lời, "Đúng, rất đẹp trai."
[Đến Lộ Trạch Thanh còn nói là đẹp trai! Vậy nhất định là rất soái! Vì sao lại không tháo mặt nạ?]
[Quỳ xuống cầu đạo diễn để cầm sư có cơ hội lộ mặt.]
[Lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh khen người khác đúng không? Tôi thật sự rất muốn nhìn khuôn mặt đó.]
[Tôi tụt huyết áp mất, lại cắn một chút đường.]
Sau khi ngồi lên xe buýt, các vị khách mời đều có chút mệt mỏi, ngay cả Kiều An Nhiên luôn không ngừng nói chuyện dọc đường cũng yên tĩnh lại.
Thân thể của Lộ Trạch Thanh có chút mỏi mệt nhưng đầu óc lại không yên tĩnh như thế, không biết tại sao cậu lại nhớ đến sợi dây đỏ kia của Giang Tư Úc.
Cậu mở Weibo, tìm kiếm tên Giang Tư Úc cùng vài từ ngữ mấu chốt, quả nhiên là tìm được rất nhiều bài viết mọi người thảo luận về chuyện này, nhưng đều là những bài viết từ rất lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!