Chương 23: (Vô Đề)

"A a a, là Lộ Trạch Thanh!"

Kiều An Nhiên kích động đứng lên, "Quá tuyệt, quá tuyệt."

"Làm sao mà cái gì cậu ấy cũng làm được vậy, tôi cũng không biết rằng cậu ấy biết múa."

Trần Minh Phỉ cũng khó khăn hoàn hồn, thấy Kiều An Nhiên kích động đến nỗi từ ngữ hỗn loạn, cười nói, "Trách không được buổi tối chúng ta không gặp Trạch Thanh, hóa ra là có cầm sư làm bạn."

Nhờ Trần Minh Phỉ nhắc nhở mà mọi người mới đem lực chú ý đến cầm sư.

"Từ cổ hồng lam xuất CP, vẫn là tổ chương trình biết chơi."

Lộ Trạch Thanh đứng trên sân khấu, bên cạnh là cầm sư, đứng chào kết thúc. Dù bài múa nhẹ nhàng nhưng vẫn có vài động tác yêu cầu cao, cần có lực eo nên hô hấp của Lộ Trạch Thanh vẫn có chút loạn.

"A a a a a, còn muốn xem nữa!!!"

Không biết ai gào to một tiếng, mọi người ở bên dưới cũng cùng hô to.

Lộ Trạch Thanh vốn nghĩ cầm sư sẽ gỡ mặt nạ xuống khi chào kết thúc, nhưng đến khi bọn họ chào xong, mặt nạ vẫn yên lặng ở trên mặt.

Xem ra là không có ý muốn tháo ra.

"Thầy Lộ, cậu muốn tháo trang sức chưa?"

Lộ Trạch Thanh gật đầu.

Trợ lý của chuyên viên trang điểm cười nói.

"Việc tháo trang sức này khá tốn thời gian, khoảng vài phút nữa liền có pháo hoa, không bằng thầy Lộ đi xem pháo hoa trước, dù sao cũng khó mà đến được một lần, về rồi tháo sau cũng được."

"Được, cảm ơn."

Lộ Trạch Thanh quay đầu nhìn về phía cộng sự hiện tại của mình, trong con ngươi chính là bóng dáng của cầm sư, đôi môi diễm lệ tạo thành một độ cong nhẹ.

"Muốn đi cùng nhau không?"

"Được."

"Một ngày các anh làm việc mấy giờ, có cần phải chờ du khách về hết mới có thể kết thúc công việc không?" Lộ Trạch Thanh đem Giang Tư Úc trở thành nhân viên công tác.

Nghe như vậy cầm sư cười nhẹ một tiếng.

Lộ Trạch Thanh không thể hiểu được, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.

"NPC các anh có phải giống như nhân viên mặc quần áo thú bông ở công viên, không được cho du khách biết mặt không?"

Cầm sư trầm mặc một chút, "Không phải."

Lộ Trạch Thanh còn muốn nói tiếp cái gì, liền nghe thấy 'phanh' một tiếng.

Trên trời bỗng nhiên xuất hiện một pháo hoa màu lam.

"Bắt đầu rồi."

Lộ Trạch Thanh không hỏi lại nữa, hai người ăn ý đi ra ngoài, bên kia bờ, các du khách cũng ngửa đầu nhìn ngắm pháo hoa.

Tỏa sáng chói mắt.

Trong đôi mắt đen của Lộ Trạch Thanh lấp lánh pháo hoa, đứng nhìn màn pháo hoa long trọng này, Lộ Trạch Thanh có cảm giác như toàn thế giới đều được chiếu sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!