"Đừng nói sang chuyện khổng tước, nói về triển lãm tranh đi."
Lộ Trạch Thanh lựa chọn bỏ qua việc 'Khổng tước có cao ngạo lạnh lùng hay không'.
"À." Trần Minh Phỉ nghĩ nghĩ, "Tôi không có tế bào nghệ thuật, chỉ có thể gọi là thưởng thức bề ngoài thôi."
"Tôi cũng không có." Lộ Trạch Thanh nói, "Đợi lát nữa đến phòng triển lãm, có lẽ đạo diễn sẽ không cho chúng ta đi chung."
"Không sao cả." Trần Minh Phỉ nói.
"Trước kia Ngụy Dương nói tôi không hiểu nghệ thuật, tôi cũng đã cố gắng học tập. Sự thật chứng minh là tôi thật sự không có, tuy nhiên hiện tại không ai quan tâm tôi phải hiểu hay không."
"Đáng tiếc Ngụy Dương không ở bên Thích Nam."
Lộ Trạch Thanh:"?"
Thấy Lộ Trạch Thanh không hiểu, Trần Minh Phỉ giải thích đơn giản.
"Thích Nam từng học chuyên ngành mỹ thuật ở đại học F ở nước ngoài, nghe nói rất có thiên phú, còn lấy qua giải thưởng thế giới."
"Trong thời gian ở trường học cậu ta rất khiêm tốn. Tôi nghe những người khác trong nghề nói, ở nước ngoài có một đạo diễn hay đến đại học F để tuyển người, nhiều lần ông ta mời Thích Nam đóng phim nhưng lúc đó Thích Nam không có ý định tham gia vào giới giải trí nên liền từ chối."
"Cho nên, sau khi cậu ta về nước liền vào giới giải trí sao?" Lộ Trạch Thanh không muốn quan tâm chuyện này nhưng đột nhiên lại cảm thấy kì quái, lúc trước dù có được mời như nào thì cũng cự tuyệt, sau khi về nước lại chui vào giới giải trí?
Học nghệ thuật thì ít nhiều đều có vài phần kiêu ngạo, không có khả năng nói bỏ liền bỏ.
Hai người trò chuyện một lúc liền đến cửa của phòng triển lãm, Trần Minh Phỉ dựa theo bảng chỉ dẫn đi vào bãi đỗ xe. Các vị khách mời khác cũng lần lượt tới.
Bên ngoài cửa có hai bảo vệ đang đứng, Lộ Trạch Thanh đem vé được tặng ngày hôm qua đưa cho người soát vé.
Kỳ lạ là đạo diễn Tần không yêu cầu hai người phải tách ra.
"Trạch Thanh, cậu nhìn xem đây là tác phẩm của họa sĩ Lương Hủ, sắc thái mãnh liệt, rất có cảm giác áp bách."
Lộ Trạch Thanh ngước mắt nhìn lại, Trần Minh Phỉ chỉ vào thông tin giới thiệu họa sĩ phía bên phải bức tranh.
"Là một người họa sĩ trẻ tuổi rất xuất sắc."
"Cái kết cấu tam giác này có cảm giác đánh sâu vào cảm nhận, tô màu cũng rất táo bạo, rất có ý cảnh."
Trần Minh Phỉ nhếch mày, " Không phải cậu nói không hiểu nghệ thuật sao?"
"Chính là không hiểu, chỉ rập khuôn theo sách giáo khoa thôi." Lộ Trạch Thanh buông tay, "Nếu còn nói tiếp thì tôi nói không ra."
Trần Minh Phỉ bị cậu chọc cười, hai người đi dọc theo hành lang liền gặp được cô gái mang thẻ nhân viên.
"Làm sao bây giờ? Không ai nghe điện thoại, WeChat cũng không trả lời."
"Đột ngột như vậy muốn đi đâu tìm một người phiên dịch tiếng Pháp?"
"Giám đốc nói dù tiền công gấp ba hay gấp năm thì trong nửa tiếng chúng ta cũng phải tìm được người."
"Đây không phải là đang làm khó người khác sao, là do ngày hôm qua ông ta quên thông báo cho chúng ta, trong thời gian ngắn chúng ta đi nơi nào tìm người?"
Trần Minh Phỉ đang nói chuyện phiếm với Lộ Trạch Thanh, kết quả mới nói được một nửa thì lại không thấy người bên cạnh đâu. Không biết Lộ Trạch Thanh đã chạy đến trước mặt hai vị nhân viên từ lúc nào.
"Xin chào, làm phiền một chút."
Nháy mắt, hai cô gái thu hồi sự lo lắng, mỉm cười một cách chuyên nghiệp, "Buổi chiều tốt lành thưa ngài. Ngài cần giúp đỡ gì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!