"Cậu nói Lộ Trạch Thanh?"
"Tôi không thể hiểu được, giới giải trí có không ít mỹ nhân bình hoa, Lộ Trạch Thanh lớn lên đẹp như vậy, liền tính không làm cái gì, chỉ bằng gương mặt kia cũng không nên chỉ là cái phông nền chứ."
"Mặt đẹp thì có lợi ích gì, rõ ràng là đắc tội với người khác." Trình Gia Tuấn lên tiếng cười nhạo.
"Đắc tội người khác? Vậy vì cái gì mà anh Tưởng còn đưa cậu ta tham gia vào chương trình chủ đề tình yêu kia?"
"Cậu cho rằng anh Tưởng đưa cậu ta vào chương trình là nhìn trúng cậu ta sao? Không, đưa cậu ta vào là để làm phông nền cho Thích Nam."
"Thích Nam thì không cần tôi nói đi, tiểu thiếu gia của nhà họ Thích, ra cửa có siêu xe đưa đón, chỉ mặc những bộ quần áo cao cấp được đặt làm riêng, bên người có ba trợ lý luôn đi theo chăm sóc, nghệ sĩ tuyến một cũng chưa chắc có đãi ngộ như này. À đúng rồi, nghe nói ở đoàn làm phim còn có đầu bếp riêng, chuyên môn nấu cơm cho cậu ta."
Tên còn lại nuốt nước miếng.
"Làm một thiếu gia không lo không nghĩ không cần làm gì mà Thích Nam không chịu, tại sao phải khăng khăng tiến vào cái giới giải trí mù mịt khí độc này?"
"Có lẽ là tới chơi đi, hiện tại trong giới giải trí không phải khắp nơi đều là tinh nhị đại, phú nhị đại* sao." Trình Gia Tuấn phun ra một vòng khói thuốc, nói một cách chậm rãi.
(*con cái của gia đình giàu có)
"Chúng ta, đến tư cách làm nền cho bọn họ cũng không có."
"Lộ Trạch Thanh lớn lên đẹp như vậy, Thích Nam không lo lắng bị áp mất nổi bật sao?"
"Đúng, thật tinh mắt."
Một tiếng nói dễ nghe đột ngột vang lên. ngắt cuộc đối thoại, hai người đang nói chuyện sợ tới mức giật mình, người thanh niên đang ở phía sau bọn họ nhẹ nhàng mỉm cười.
"Tôi cũng cảm thấy tôi lớn lên rất đẹp."
Trình Gia Tuấn là người đầu tiên đứng lên.
"Mẹ kiếp, Lộ Trạch Thanh, sao cậu đi đường lại không có âm thanh?"
Lộ Trạch Thanh mang khuôn mặt vô tội, chớp chớp đôi mắt.
"Là các anh..... Khen tôi quá nhập tâm."
"Ai mẹ nó khen cậu. Sau khi tập đầu của chương trình phát ra, tất cả mọi người trên mạng đều mắng cậu. Tôi có cần đọc ra vài cái cho cậu nghe không? Bọn họ bảo cậu cút ra xa một chút, đừng ăn vạ vào anh trai của nhà bọn họ."
"Điều đó không ảnh hưởng gì đến việc tôi lấy tiền công cả."
"Cậu là bị rơi vào cái lỗ đồng tiền đi, đồ tâm thần." Trình Gia Tuấn trừng mắt, liếc cậu một cái.
"Đem thuốc lá dập đi, huân người*." Lộ Trạch Thanh giơ tay, tản đi khói ở trước mặt, cậu cong ngón trỏ lại che mũi, đôi lông mày xinh đẹp nhăn lại.
(*không biết giải thích sao nữa, mọi người tưởng tượng đơn giản kiểu nhiều khói thuốc cứ vờn quanh mình ý, khó chịu lắm)
Trình Gia Tuấn không hề tình nguyện, dập tắt điếu thuốc trong tay. "Cậu thiếu tiền như vậy, sao lúc anh Tưởng giới thiệu kim chủ, cậu lại từ chối?"
"Vậy tại sao anh cũng từ chối?"
Lộ Trạch Thanh kéo ghế dựa ra, ngồi đối diện với bọn họ, cậu nhấc cằm, nhìn về phía Trình Gia Tuấn đang hít mây nhả khói trong phòng hội nghị.
"Mở cửa sổ ra, thật sự huân chết người."
"Chính cậu không có tay sao?" Trình Gia Tuấn mặc kệ cậu. Bên kia, tên còn lại lập tức căng thẳng .
"Tôi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!