Ninh Tuy hơi loạng choạng, suýt chút nữa cùng Quý Úc Trình ngã xuống đất.
Khoảnh khắc Quý Úc Trình mất ý thức ngã vào lòng cậu, cơ thể yếu ớt trượt xuống, bước chân của Ninh Tuy buộc lòng phải lùi lại phía sau, sau lưng bị vóc người cao lớn của người đàn ông ép lên bức tường lạnh lẽo.
Từ góc độ của cửa sổ cuối hành lang, cậu giống như đang bị một người đàn ông vừa thức tỉnh áp sát vào tường với tư thế xâm lấn từ trên cao nhìn xuống, thậm chí không dứt ra được mà ngưỡng cổ, sọ khỉ sau đầu dán lên tường không thể động đậy.
Hai tay Quý Úc Trình buông xuống, đầu vùi dưới hõm cổ, khuôn mặt tái nhợt nóng bừng áp vào cổ cậu, hai người áp chặt với nhau, lồ ng ngực Quý Úc Trình đang phập phồng trong lòng cậu, hơi thở nóng rực và nặng nề phả lên cần cổ, từng cái từng cái nóng hôi hổi run run như thể đang hôn.
Không khí lạnh lẽo trong hành lang bệnh viện tương phản rõ rệt với những con nóng.
Sau khi làm ấm cơ thể, toàn thân Ninh Tuy đột nhiên nổi da gà, cậu vô thức cụp mắt, tầm mắt rơi trên người trong lòng.
Đôi mi của người đàn ông cao lớn khẽ run, quét cọ trên cổ cậu vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối.
Tim Ninh Tuy đập thình thịch, lần đầu tiên nhận ra lão công thực vật trong lòng mình là một người sống.
Âm thanh "tích tích tích" truyền đến từ thiết bị thiết bị rút phích cắm trong phòng bệnh.
Ninh Tuy là người phản ứng đầu tiên, hô lớn: "Bác sĩ! Bác sĩ!"
Con ngươi của lão gia tử rụt lại, cũng lập tức phản ứng lại: "Bác sĩ! Mau cứu lấy cháu tôi!"
Sau tiếng bước chân vội vã hỗn loạn trên hành lang, Quý Úc Trình lại bị đưa vào phòng phẫu thuật, đèn của phòng phẫu thuật lại được "tách" bật lên lần nữa.
Viện trưởng chưa kịp đi vào liền bị lão gia tử kéo lại, động viên mà vỗ vỗ tay lão gia tử: "Nếu có thể tỉnh lại, có nghĩa đã qua cơn nguy kịch, xin hãy yên tâm, trường hợp xấu nhất tiếp theo cũng chẳng qua quay lại tình huống trước đó."
Chỉ cần có thể sống, Úc Trình còn trẻ như vậy.....! chỉ cần có thể tỉnh lại, ông sẽ không ép buộc Úc Trình thành cỗ máy công việc!
Quý Vân và Quý Dật liếc nhìn nhau, sắc mặt đều cực kỳ tái nhợt.
Quý Úc Trình là một người có tâm lý ăn miếng trả miếng cực nặng, thủ đoạn ác liệt, ghét sự phản bội, năm đó hắn tiếp nhận quản lý Quý thị, Quý Vân và Quý Dật muốn cạnh tranh với hắn, hắn ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng sau lưng không ngần ngại làm Quý Vân và Quý Vân trở thành phế vật trong mắt cổ đông vì khiến Quý thị thiệt hại nặng nề.
Thủ đoạn này tàn nhẫn đến mức hắn nằm trên giường hai năm, tất cả cổ động trong Quý thị cũng đều đứng về phía lão gia tử, không cho pháp Quý Vân và Quý Dật đảm nhận vị trí nào.
Hiện tại bọn họ cho rằng hắn sắp chết rồi, đến ép Ninh Tuy giao cổ phần, đợi hắn hoàn toàn hồi phục tỉnh lại, bọn họ phải làm gì đây?
Quý Vân càng nghĩ càng mờ mịt, vô số hậu hoạn.
Năm đó Quý Úc Trình quan tâm bà và Quý Dật là chú và cô, cho nên không nhổ cỏ nhổ tận gốc, nhưng lần này bị ép tới cửa phòng bệnh, không tức giận đến cùng nhưng đối bọn họ không nương tay......
Bà rùng mình, nhịn không được thu lại chiếc áo khoác lông chồn, đi tới trước mặt Ninh Tuy cười nói: "Thật ra tối nay tôi và chú Úc Trình chỉ là đùa giỡn, để Tiểu Tuy cười rồi.
Đợi Úc Trình tỉnh lại, hai người cùng tới nhà cô ăn cơm đi."
Ánh mắt Ninh Tuy vẫn rơi trên cửa phòng phẫu thuật, phối hợp cười hai tiếng: "Ha ha, trò đùa này thật buồn cười."
Sắc mặt Quý Dật không được tốt lắm, nhưng cũng không đồng ý nhìn Quý Vân biến chiến tranh thành tơ lụa(1), cuối cùng toàn bộ sự thù hận đều rơi trên người mình.
(1) Biến chiến tranh thành tơ lụa : Có nghĩa là dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.
Ông ho thành tiếng, nói: "Đúng, thật ra trước khi đến chú và cô con đã bàn bạc với nhau, Úc Trình là người rất coi trọng đồ vật và người của mình, người khác đụng vào cũng không được, chuyện này chúng ta đã sớm đoán ra, là cố ý, chúng ta cũng hy vọng Úc Trình mau chóng khỏe lại, chuyện này chẳng đã k1ch thích được nó tỉnh lại rồi sao?"
Ông Quý ở bên cạnh tức đến phát run, dùng quải trượng đánh tới: "Cút cho tao!"
Hai người vừa kinh hồn vừa xấu hổ, nhanh chóng nhân cơ hội bỏ chạy.
Khi Quý Dật vội vàng vào thang máy đụng phải Ninh Thần, Ninh Thần vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi."
Quý Dật và Quý Vân bước vào thang máy liếc nhìn ba người Ninh gia, ánh mắt đầy khinh thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!