Nhận thấy đoạn đối thoại vui đùa này sắp có thể trở thành sự thật, Tạ Vi lập tức chen vào, "Chuyện này làm sao mà được? Cháu đang đùa quá trớn rồi đấy!"
"Đùa? Không phải mấy người khăng khăng muốn tôi gả vào nhà họ Lạc à?" Thi Duẫn Nam đứng thẳng lưng, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ.
"Ban đầu tôi không đồng ý, nhưng dì không phải là người khuyên tôi nhiều nhất sao, giờ thì tôi gật đầu đồng ý, còn dì lại tranh nhau chặn ba chặn bốn? Sao thế? Phúc khí này dì Tạ tính giành về cho con trai mình sao?"
Sau khi xác nhận trên bàn ăn vừa rồi, Thi Duẫn Nam đã cực kỳ chán ghét những người trong nhà này, lúc này lời nói ra cũng nhẫn tâm.
Tạ Vi bị chọc thủng suy nghĩ thẳng thừng, mặt bà ta xấu hổ đến ửng đỏ.
"Duẫn Nam, mẹ tôi không có ý này đâu, anh đừng hiểu lầm." Tạ Khả Việt đứng ra bảo vệ mẹ mình, rồi lại chuyển ánh mắt về phía người lớn trong nhà nói ra vấn đề chính, "Chỉ là nhà họ Lạc này không phải nhà họ Lạc kia, vậy thì chắc không hợp lễ nghĩa lắm nhỉ?"
Dựa theo bối phận mà nói, vị thiếu gia của nhà họ Lạc kia còn phải kêu Lạc Lệnh Thanh một tiếng chú .
Thi lão gia tử im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng nói, "Lạc tiên sinh, nhà họ Thi chúng tôi đã bàn về chuyện hôn nhân với Lạc nhị gia, lúc này ngài chen vào......! Truyền ra thì chúng tôi cũng khó xử lắm."
Lạc Lệnh Thanh đột nhiên chen một chân vào chính là trái quy củ.
Nhưng điều quan trọng nhất, Thi Duẫn Nam kết hôn với thiếu gia nhà họ Lạc, nhà họ Thi còn dám đòi hỏi chút quyền lợi thương mại.
Bây giờ đối tượng lại được thay thế thành Lạc Lệnh Thanh, trừ khi người kia có lòng thì ai dám cắn răng xin gì từ anh?
"Hai nhà chưa gửi thiệp mời, cũng không tổ chức tiệc đính hôn.
Các người không ai đem khoe thì chuyện này có thể truyền đi đâu?"
Lạc Lệnh Thanh nâng mắt, trong lời nói là sự kìm chế tuyệt đối, "Cho dù là có ai truyền ra, thì ai dám nhiều chuyện về việc riêng của Lạc Lệnh Thanh việc ta?"
Thi Duẫn Nam rất có hứng thú nhìn chằm chằm Lạc Lệnh Thanh, càng ngày càng thấy người đàn ông này đúng là gu mình, "Ông nội, giờ con với Lạc tiên sinh xem như đôi bên tình nguyện, chuyện vui như vậy sao mà mất mặt được."
Giọng điệu của mấy chữ cuối cùng như một làn sóng ấp vào bờ.
Thi lão gia tử chán nản, "Cháu......"
"Tôi hoàn toàn có thể giải thích cho phía nhà họ lạc kia, Thi lão gia tử không cần phải lo lắng." Lạc Lệnh Thanh đeo gọng kính vàng lên, ngăn cản sự khó lường của ánh mắt.
Đầu ngón tay anh gõ trên vịn xe lăn, "Tần Giản."
"Gia chủ, tôi hiểu rồi." Người trợ lý trông ôn hòa đứng gần nhất lên tiếng, nhanh chóng rẽ sang mở một con đường.
Lạc Lệnh Thanh xoay xe lăn, liếc nhìn Thi Duẫn Nam, "Đi không? Thi nhị thiếu gia."
"Đương nhiên."
Thi Duẫn Nam trả lời vô cùng dứt khoát, không thèm quay đầu lại mà theo đối phương rời đi.
Thi lão gia tử nhìn bóng dáng hai người dần đi xa, trong người cứ có cảm giác không an tâm——
Từ lâu, tình cảm của Thi Duẫn Nam đối với gia tộc này không hề sâu đậm, cho dù cậu có quan hệ với Lạc Lệnh Thanh, vị đại lão được công nhận ở Kinh Đô thì cũng không nhất định là nhà họ Thi sẽ theo cậu lên trời.
Ông ngược lại còn thấy sợ, dã tâm của Thi Duẫn Nam sẽ trở thành biến số cho nhà họ Thi trong tương lai.
"Thi lão gia tử." Trợ lý Tần Giản đưa một quyển sổ đỏ dày cộp, gật đầu ý bảo, "Vì đã nói là cầu hôn, xin ngài hãy cầm lấy chút tâm ý của gia chủ tôi."
Thi lão gia tử không nghĩ tới Lạc Lệnh Thanh sẽ chuẩn bị cái này, ra hiệu để Thi Thịnh nhận lấy.
"Cảm ơn Lạc tiên sinh."
"Không cần vội vàng cảm ơn." Tần Giản giơ tay ngăn lại, nở nụ cười lịch sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!