Lúc này, Thanh Ngọc trưởng lão đứng ở ngoài cửa viện, vẻ mặt tỉnh táo, không biết nghe Quý Từ nói hưu nói vượn bao lâu.
Quý Từ trầm mặc một hồi, cầm một chuỗi thịt nướng bên cạnh đưa qua:
"Thanh Ngọc trưởng lão, ăn thịt nướng không?"
Thanh Ngọc nhìn ánh mắt mong mỏi trước mặt, thở dài: Nói cái gì?
Quý Từ ánh mắt mơ hồ, làm bộ không nghe thấy gì cả, sau đó nhét xiên nướng vào tay Thanh Ngọc, gượng gạo chuyển đề tài nói:
"Thanh Ngọc trưởng lão ngài nếm thử, cái này ăn rất ngon."
Cũng may các đệ tử Đạo Tông vô cùng đoàn kết xung quanh, từng người chạy tới, tranh nhau nhét xiên nướng vào tay Thanh Ngọc:
"Cái này là khoai tây lát, Quý sư huynh dạy ta nướng, mềm dẻo thơm ngọt đặc biệt ngon!"
"Cái này sườn nướng cũng là Quý sư huynh dạy ta, thơm ngon, Thanh Ngọc trưởng lão ngài có muốn nếm thử hay không?"
Và bắp rang này!
Thịt nướng! !
Thanh Ngọc bị đệ tử Đạo Tông bao vây, ánh mắt hắn ta lướt qua đám người, rơi vào trên người Quý Từ đứng sau cùng.
Cậu vì tạm thời tránh được một kiếp vô cùng vui vẻ, trong tay cầm quạt hương bồ không biết mượn từ lão thái thái nào, quạt lửa bếp lò.
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ sau khi khẩn trương đưa thịt nướng ban đầu, thì không quan tâm đ ến hắn ta.
Thanh Ngọc rũ mắt xuống, hắn ta đẩy đám người ra, đi tới bên cạnh Quý Từ.
Lúc đó Quý Từ đang ném quạt hương bồ, nướng một miếng thịt lớn trên lửa than, chóp mũi đều dính tro than.
Thanh Ngọc nhìn, dĩ nhiên muốn đưa tay giúp cậu lau tro than đi, nhưng vẫn nhịn xuống.
Thấy có người ở bên cạnh mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lộ ra thần sắc kinh ngạc:
"Thanh Ngọc trưởng lão, ngài không phải ăn cùng những đệ tử khác ở bên ngoài sao?"
Dù sao cũng không đề cập tới chuyện vừa rồi dõng dạc nói muốn cầm danh hiệu Đạo Tông ra ngoài cáo mượn oai hùm.
"Có phải các đệ ấy chiêu đãi không chu đáo không? Thanh Ngọc trưởng lão ngài yên tâm, có ta ở đây cam đoan ngài ăn uống vui vẻ."
Nói xong, Quý Từ lại nhét xiên thịt nướng vào tay hắn ta.
Lúc này hai tay Thanh Ngọc đều cầm thịt nướng, khí thế muốn giáo huấn người đều không lên được.
Hắn ta bất đắc dĩ lắc đầu:
"Quý Từ, ngươi kiềm chế một chút."
Quý Từ vô tội nhìn hắn ta:
"Yên tâm, đệ tử có chừng mực."
Cậu còn chưa đánh chết Cầu Xuyên, cũng không phải rất có chừng mực sao?
Thanh Ngọc vừa nhìn đã biết Quý Từ căn bản không nghe vô, liền vẫy vẫy tay.
Rất nhanh thì có đệ tử mang một cái ghế tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!