"Đường Tử Thần, huynh rất thích hắn?"
Tần Giác lau kiếm trong tay, ý vị không rõ hỏi.
Cuộc chiến bên ngoài khách đi3m trở nên gay cấn, xung quanh rất nhiều người xem náo nhiệt.
Quý Từ ghé vào bên cửa sổ, không yên lòng trả lời một câu:
"Cũng được, nhưng đối với ta loại lợn rừng muốn ủi cải trắng nhà ta này cũng không có nhiều hứng thú."
Nói đến đây, Quý Từ hoảng hốt hồi phục tinh thần lại, sau đó nói với Tần Giác:
"Đệ cũng thật là, ra cửa thế nào cũng có thể gặp được người theo đuổi đệ."
Nghe vậy, Tần Giác nhìn về phía cậu: Người theo đuổi ta?
Quý Từ trả lời:
"Vậy không phải sao? Nghe nói hắn thích đệ rất nhiều năm rồi."
Vừa nói xong, Tần Giác liền phát ra một tiếng cười.
Người theo đuổi y, Đường Tử Thần người vốn đỏ mặt nhìn chằm chằm Quý Từ, ánh mắt né tránh lại là người theo đuổi y.
Tần Giác chỉ cảm thấy buồn cười.
Y thu kiếm vào vỏ, thản nhiên nói:
"Đi thôi, xuống lầu ăn cơm."
Quý Từ lưu luyến nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới theo Tần Giác ra khỏi phòng.
Bạch Đế thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, núi vây quanh bốn phía, khí hậu nóng ẩm, dẫn đến cư dân địa phương đặc biệt thích cay.
Quý Từ nhìn một đ ĩa đầy ớt, thán phục không thôi.
Quý Từ gắp một miếng thịt chấm đầy nước sốt ớt, giục nói,
"Tiểu sư đệ, mau đi giúp sư huynh rót chén nước."
Tần Giác nhìn cậu một cái, tựa như không ngờ vị sư huynh này lại thành thạo sai khiến mình như thế, sau khi dừng một hồi, liền đứng dậy, đi tìm tiểu nhị lấy nước.
Trong Bạch Đế thành quá nhiều người, gian khách sạn này càng kín người, nhìn sơ qua tất cả đều là nhân sĩ tu tiên đeo kiếm mang đao.
Ngay lúc Quý Từ ăn quên mình, bàn bên cạnh chẳng biết vì sao đột nhiên xảy ra tranh chấp.
Sau mấy câu cãi vã kia, nháy mắt bàn gỗ chia năm xẻ bảy, thậm chí có vài mảnh vụn rơi vào canh ớt của Quý Từ.
Quý Từ sửng sốt, lập tức bất mãn:
"Ai ai chuyện gì xảy ra vậy? Canh của ta!"
Đáng tiếc không có người để ý tới cậu, mấy người bàn bên cạnh kia đã rút kiếm đánh nhau, cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi.
Quý Từ quay đầu nhìn qua theo bản năng, ba người kia gần như biến thành nhộng, nói thứ tiếng mà cậu không hiểu.
"Đây!. Đây là xảy ra chuyện gì vậy?" Quý Từ dời đồ ăn của mình vào trong góc, sau đó vỗ Tần Giác một cái,
"Tiểu sư đệ, đệ nghe hiểu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!