"Không phải đệ bảo ta ra ngoài mua kẹo hồ lô sao? Ta thuận tiện đến đây ăn một bữa cơm."
Quý Từ nói xong, chớp chớp mắt.
Nghe vậy, Tần Giác nhếch môi, hỏi:
"Vậy kẹo hồ lô của ta đâu?"Bị ta ăn hết rồi.
Quý Từ nhíu mày,Dù sao đệ cũng không thích ăn ngọt.
Ừm, sư huynh nói rất đúng.
"Giờ này khắc này, Đường Tử Thần đối diện hoàn toàn há hốc mồm, ngơ ngác đứng tại chỗ. Tần Giác lúc này mới nhìn thấy người đối diện, nở nụ cười, hỏi:"Sư huynh, đây là bằng hữu huynh mới kết bạn?
"Nghe thế, mặt Quý Từ có chút mất tự nhiên:"!
Đúng vậy.
"Không cẩn thận kết bạn với một con heo muốn cải trắng. Quý Từ có chút uể oải, cậu sợ sư đệ mình không cẩn thận đã bị người khác bắt cóc, giành hỏi trước:"Đệ và Cô Hồng trưởng lão hàn huyên xong rồi à?
"Tần Giác gật đầu, đáy mắt hiện lên sắc bén:"Ừm, vẫn khá tốt.
"Thấy Cô Hồng trưởng lão không làm khó y, Quý Từ liền yên lòng, tiếp theo có chút không tình nguyện giới thiệu:"Vị này là Đường Tử Thần, bằng hữu ta vừa mới quen biết.
"Tần Giác nhìn theo hướng cậu chỉ, nở nụ cười:"Rất hân hạnh.
"Thần sắc Đường Tử Thần đã từ lúc ban đầu quá sợ hãi trở nên bình tĩnh. Thì ra chỉ là sư huynh đệ, hắn còn tưởng rằng! ! Đường Tử Thần ngẩng lên khuôn mặt tươi cười, hoàn toàn không nhìn ra thái độ ngạo mạn trước đó:"Tần thiếu hiệp, ba năm trước Đạo Tông gặp mặt Cửu Trọng Thiên, chúng ta gặp qua một lần, ngươi còn nhớ rõ không?
"Khóe môi tươi cười của Tần Giác không thay đổi:"Hình như không có ấn tượng, xin lỗi.
"Nghe thế, Đường Tử Thần nháy mắt trở nên cô đơn:"A? Vậy! vậy được rồi.
"Tần Giác thu lại nụ cười bên môi:"Đường thiếu hiệp, chúng ta còn có việc, cáo lui trước.
"Đường Tử Thần sửng sốt:"Hả? Không ở lại lâu một chút sao?
"Tần Giác xin lỗi nói:"Có chút việc gấp.
"Đường Tử Thần nhìn thấy khuôn mặt kia, liền cảm thấy hồn mình bay mất, đành phải mím môi:"Được rồi, vậy hữu duyên gặp lại.
Tần Giác gật đầu:Sẽ.
"Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Tử Thần, nắm tay Quý Từ, kéo người ra khỏi tiệm gà nướng. Thấy Đường Tử Thần rời đi, Quý Từ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút bất mãn:"Tiểu sư đệ, gà nướng của ta còn chưa đóng gói đâu.
Ăn nhiều như vậy, đủ rồi.
"Tần Giác nói. Nghe đối phương không mặn không nhạt ngữ khí bình tĩnh, Quý Từ có chút tức giận:"Vì sao a, đệ đối với người khác như gió xuân, đối với ta lại lãnh đạm như vậy?"
Nghe vậy, Tần Giác dừng lại.
Y nghiêng mắt nhìn về phía thanh niên bên cạnh bị y nắm lấy.
Hai má đối phương bởi vì tức giận mà hơi đỏ ửng, môi trên của cậu hơi mỏng một chút, lúc này có chút ủy khuất mím lại, cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút, hẳn là do ăn gà nướng, sáng lấp lánh.
Y thở dài, thầm nghĩ dỗ dành cậu một chút cũng không phải là không thể:
"Sư huynh không giống người khác."
Dứt lời, Quý Từ quả nhiên không ủy khuất nữa, cậu không thể khống chế cong môi, truy hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!