Edit + beta: Iris
Khi suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, Cô Hồng cảm thấy mình nghĩ rất đúng.
Đúng vậy, hắn là con cháu Đạo Tông, ngày nào cũng chỉ có thể ăn nói khép nép để lấy lòng ba vị sư huynh, nhưng ở bên ngoài, hắn rất 258 vạn*.
*258 vạn (): thuật ngữ tiếng lóng Bắc Kinh bắt nguồn từ việc chơi mạt chược, 258 là tướng nếu không có 258 tướng thì không thắng được. Thế nên chỉ cần sờ vào con tướng 258 là thấy sướng rồi, có chút đỉnh, có chút phấn khích.
Không vì cái gì khác, chỉ vì trong tay hắn có cổ trùng và độc dược hiếm có kỳ lạ.
Mặc dù bây giờ hắn không còn dám tùy tiện hạ độc người khác.
Nhưng dù sao cái danh búp bê độc đã bị lan truyền khắp nơi, có rất nhiều đệ tử Tu Chân giới sợ hãi hắn.
Sợ Cô Hồng vô tình hạ độc hạ cổ trùng người khác.
Vì vậy mỗi lần nhìn thấy Cô Hồng, bọn họ đều ăn nói khép nép, cố gắng làm theo ý của Cô Hồng, miễn cho hắn lại nổi điên hạ độc.
Cô Hồng rất hưởng thụ cảm giác được tất cả mọi người nâng niu.
Nhất là khi ngày thường hắn toàn bị chèn ép trong Đạo Tông, thì cảm giác này càng sảng khoái hơn.
Vì vậy Cô Hồng cực kỳ thích được trưởng lão Đạo Tông dẫn ra ngoài, cho dù trưởng lão Đạo Tông cũng không mấy sẵn lòng dẫn con rắn độc nhỏ xinh đẹp này ra ngoài, nhưng sau khi thử dẫn ra ngoài một lần, phát hiện biểu hiện của Cô Hồng vào lần đó cực kỳ ngoan.
Không chỉ không hạ độc người ta, còn chơi rất vui vẻ với các tiểu bối ở tông môn khác.
Do đó trưởng lão Đạo Tông rất vui mừng, ngoại trừ Thanh Ngọc, Cô Hồng là đồ đệ mà ông thích dẫn ra ngoài nhất.
Nhưng trên thực tế, vị đệ tử ngoan ngoãn này vừa rồi khỏi tầm mắt của trưởng lão Đạo Tông, hắn sẽ diễu võ dương oai uy hiếp tiểu đệ bên cạnh:
"Bây giờ đi bắt một con gà cho ta, một canh giờ sau, ta muốn ăn gà nướng."
Các tiểu đệ không dám trái lời, từng người một lao lên đỉnh núi.
Đến khi trưởng lão Đạo Tông đi ra, nhìn thấy Cô Hồng ở chung hòa thuận với các đệ tử của tông môn khác, cùng nhau nướng gà.
Trưởng lão Đạo Tông vui mừng gật đầu liên tục:
"Quả nhiên, một người dù có xấu xa đến đâu, chỉ cần ở bên cạnh vi sư lâu ngày, tính tình sẽ dịu lại."
Không tính hai tên ngốc Vân Thời và Hàn Sinh kia.
Chủ yếu là Thanh Ngọc và Cô Hồng á.
Trưởng lão Đạo Tông thấy hai người họ thực sự là em bé ngoan.
Sự hiểu lầm mù quáng này kéo dài cho đến khi trưởng lão Đạo Tông mọc cánh thành tiên.
Khi đó trưởng lão Đạo Tông đã rất già nua, trước khi chết, ông chỉ gọi mỗi Thanh Ngọc và Cô Hồng tiến vào.
Ông thì thầm khuyên bảo hai đệ tử ngoan ngoãn này, thậm chí còn đưa cho họ 300 lạng bạc mà ông đã trân trọng cả đời.
Đây là tài sản duy nhất của trưởng lão Đạo Tông nghèo nàn.
Thanh Ngọc và Cô Hồng biểu cảm buồn bã dữ dội, bày tỏ nỗi đau buồn tột độ trước sự ra đi của sư tôn.
Khi trưởng lão Đạo Tông hoàn toàn mất đi ý thức, hồn về quê cũ, Thanh Ngọc và Cô Hồng lập tức lau khô nước mắt, đứng lên.
Cô Hồng nắm chặt 300 lạng bạc, bướng bỉnh nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!