Chương 20: (Vô Đề)

Sân nhà Hứa gia đã rất cũ rồi, sau khi cũng làm lại mấy lần nhưng vẫn giữ lại được những đám rêu xanh nặng nề lạnh lẽo.

Bị bà nội giáo dục một lúc nên cơm nước xong Hứa Duy liền tránh đi cũng không nói trở về .

Hậu viện nhiều cây cối um tùm có một đình nghỉ mát, bên cạnh để xích đu , mặt trời xuống núi cuối cùng một tia sáng giãy giụa không đi .

Ánh sáng mặt trời màu cam chiếu ở trên mặt , vầng sáng bỏng mắt , con ngươi màu đen biến thành màu trà nhạt . Vu Thế Châu đứng ở cửa  , nghiêng đầu nhìn phía lưng , bà nội Hứa nhô mặt ra rồi lại trở về.

Anh an tĩnh đứng ở phía sau xích đu, Hứa Duy quay đầu , nhìn anh nở nụ cười nháy mắt đáng yêu , "Giúp em đẩy đi."

Làn váy màu trắng  lướt qua bắp chân trắng mịn, ánh sáng cam tuột xuống  đôi chân trắng nõn , tầm mắt của anh ngừng lại vài giây.

Hứa Duy đung đưa chân , giống như trước cùng Vạn Lệ Tước chơi đùa vậy, giọng nói của cô lộ vẻ cười , "Lúc em lên trung học , thích nhất nơi này , lúc trước đều là Vạn Lệ Tước chơi với em."

Động tác của anh hơi ngừng , đầu quả tim bị đâm một cái , đáy mắt có chút chua chua . Mắt rũ xuống bị tóc che khuất không thấy rõ thần sắc .

Anh vẫn muốn xin lỗi , biết lần này làm quá đáng, nhưng khi đó không thể suy nghĩ nhiều được. Cái loại hưng phấn trước đó chưa từng có chộp lấy thần kinh suy nghĩ , dựa vào bản năng mãnh thú trong lòng mà làm.

Hứa Duy đứng dậy đứng đến trước mặt Vu Thế Châu , trong mắt của cô nước trong veo, mặt như đóa sen trắng, trong mắt là sự giận rỗi lạnh lẽo, "Các người đều giống nhau , lật lọng . Anh so anh ta ghê tởm hơn , thiệt thòi cho tôi còn tin tưởng anh."

Vu Thế Châu bắt tay cô, khẽ hôn một cái , khóe mắt cũng ảm đạm xuống , "Duy Duy, lại tha thứ cho anh một lần được không? Lần sau không như vậy, anh sai quá sai ."

Hứa Duy tức giận một quyền nện ở ngực anh, thoát không nổi tay anh , "Anh biết không, anh ngày đó thật rất quá đáng , lại ... Lại ..."

Bất kể là anh đi tiểu , hay để cho cô bụng bự ân ái với anh,  như thế cô đều nói không ra miệng . Anh nhẹ nhàng đem người vòng vào trong lòng , chịu đánh chịu mắng , giọng khàn khàn nói: "Anh biết , anh sai rồi ."

Trên người của anh nhiệt độ nóng bỏng , không ngừng truyền tới làm cô cũng chóng mặt . Nhưng  sẽ không dễ dàng tin lời anh, lần này nhất định phải dạy anh một bài học.

Hoàng hôn mỏng manh , cho nên Hứa Duy không có thấy rõ gương mặt Vu Thế Châu có chút đỏ không bình thường . Hai người ở trong vườn hoa nói chuyện nửa ngày , Hứa Duy còn không chịu trở về , bà nội Hứa nhìn cô lên tầng.

Vu Thế Châu nói với bà nội Hứa là gặp lại sau , ánh mắt lưu luyến hướng trên lầu nhìn một cái , mỉm cười nói: "Bà nội, ngày mai con đến đón Duy Duy."

Bà nội Hứa bị hai người làm cho nóng nảy, "Nếu không trước hết ở nơi này đi, đỡ cho cháu một ngày chạy vài chuyến ."

"Không được , cháu còn làm việc ."

Với Hứa Duy cùng nhau ở nơi này thì không biết năm tháng nào cô mới chịu về nhà với anh. Bà nội Hứa nhìn bóng lưng cháu rể tuấn tú cao ngất biến mất ở cửa , cảm thấy có cần phải nói với Duy Duy thật tốt.

Hai người bọn họ không tốt khiến bà cũng lo lắng theo đang chuẩn bị đi lên tầng. Quản gia hốt hoảng chạy vào , cực kỳ hoảng sợ, "Ai nha , Thế Châu xảy ra chuyện ."

Quản gia vốn đang mở cổng lớn mở đường , nào biết Vu Thế Châu xe tử giống như đột nhiên mất đi sự khống chế , chợt đụng vào cây cột cạnh cửa khiến  đầu xe cũng lõm vào .

Hứa Duy ở trên lầu nghe thấy tiếng động , lúc đi ra quản gia đã đi cứu người , cô đi cùng đến bệnh viện . Mới phát hiện Vu Thế Châu lại phát sốt cao , ý thức đều mơ hồ , hơn nữa mệt nhọc .

Giằng co một đêm , ngày thứ hai mới tỉnh, cô xách canh trong nhà đến chuẩn bị đẩy cửa ra. Nghe bên trong một giọng nói quen thuộc , "Hứa Duy đúng là quá đáng , chạy về nhà ở nhiều ngày như vậy , còn bắt anh ngày ngày đưa đón khiến cơ thể khẳng định không chịu nổi rồi."

Lông mày Hứa Duy dựng lên , muốn đi vào , có người phản ứng lại nhanh hơn cô , "Là anh để cho cô ấy về nhà ở, bọn anh có chút việc cần phải chuẩn bị ."

"Có chuyện cũng không thể như vậy, anh nhìn xem anh mệt mỏi thành dạng gì rồi? Còn lên cơn sốt ." Tô Tĩnh tiếp tục nói .

Trong phòng là Tô Tĩnh cùng mẹ của Vu Thế Châu nhìn cô tiến vào , cũng không nói lời nào . Hứa Duy đem bình giữ nhiệt bỏ lên trên bàn , múc cho Vu Thế Châu một chén , lúc nhìn sang con mẹ nó quả thật có chút chột dạ .

Vu Thế Châu ngồi ở trên giường , mặt tái nhợt huyết khí chưa đủ , dưới mắt xanh đen ngược lại tốt hơn chút . Nhìn thấy cô cười một tiếng , Hứa Duy hô lên một tiếng mẹ, mẹ Vu cười cười gật đầu , không giống có ý kiến .

Ngược lại Tô Tĩnh còn chuẩn bị nói cái gì , Vu Thế Châu liếc mắt lạnh quét qua , thấp giọng nói: "Cám ơn em  tới , không có chuyện gì em đi về trước đi không làm lỡ công việc ."

Tô Tĩnh cau mày một cái , "Anh nói cái gì vậy , giao tình chúng ta còn làm lỡ công việc gì .  Không cần quan tâm em."

"Hứa Duy , hai ngươi xảy ra chuyện gì ?. Chuyện gì không thể nói rõ ràng , nhất định phải tranh hơn thua với nhau, làm hại Thế Châu nằm viện ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!