Chương 15: (Vô Đề)

Hứa Duy gần đây trở nên rất bận rộn , cái đại dưới tay đều bắt đầu sách mới trong tạp chí muốn xếp hạng bản còn phải ra ngoài lấy cảnh .

Có lúc sẽ về muộn về nhà lại không thấy trong nhà có người hoàn cảnh an tĩnh quá đáng có chút không quen .

Trước đây Vu Thế Châu luôn về trước nên khi cô về nhà đã nhìn thấy trong phòng đèn sáng chưa từng trải qua mùi vị nhà lạnh lẽo vắng lặng như vậy.

Cô thường xuyên thích ở bên ngoài chơi , mỗi lần say khướt về nhà anh đều pha nước mật ong . Vừa mới bắt đầu cô không để ý tới anh , tự nhiên đối với chuyện anh làm coi như không thấy .

Yên tâm thoải mái hưởng thụ nhưng giờ phút này đến phiên cô chờ người ở nhà không khỏi nghĩ đến khi anh chờ cô ở nhà nghĩ những gì.

Vu Thế Châu nhẹ nhàng mở cửa ánh đèn vàng ấm áp lộ ra trong phòng yên tĩnh . Anh đem cặp vào huyền quan cởi mắt kính , xoa xoa huyệt Thái Dương

Vốn cho là không người , nghiêng đầu lại thấy bóng người  nhỏ yếu dựa lưng vào ghế salon . Trong nháy mắt cảm thấy tâm cũng đầy dựa vào cô ngồi xuống, Hứa Duy ngủ gương mặt  ửng đỏ , bị anh ôm vào trong lòng .

Cảm giác quen thuộc ôm trong ngực cô cọ cọ giọng nói mềm mại , "Anh về rồi?"

"Ừm."

Cô mở mắt xoa xoa  tự nhiên nhốt chặt cổ anh, "Em đói rồi."

Vu Thế Châu nhìn chằm chằm môi đỏ thẫm mềm mại của cô, cảm thấy khô miệng khô lưỡi , có chút loại khác đói . Con ngươi đen nhánh hơi thấp , hầu kết lăn lộn, "Anh cũng có chút đói ."

"Vậy anh đi nấu cơm đi ."

"Trước hết để cho anh ăn no ."

Cô chưa kịp phản ứng anh nhanh chóng cúi đầu bờ môi mềm mại chạm nhau hơi thở ngọt ngào của cô quấn lấy hô hấp của anh.

Một tay vịn sau ót cô đem người đẩy ngã ở trên ghế sa lon nước miếng trong miệng quấn quít hơi thở quấn quýt.

Từ khi được ăn thịt cô bị anh đòi hỏi rất lợi hại, buổi sáng  thường xuyên đau hông chân run còn bên dưới sưng đau .

Cho nên để còn có thể ra ngoài đi làm  bình thường, lúc cô bận rộn cũng không cho phép anh gần người . Vu Thế Châu đã bị đói mấy ngày , đợi cơ hội liền không buông tay .

Hứa Duy đỡ mặt của anh , mặc dù không muốn làm , nhưng trí nhớ thân thể đã bị anh đánh thức bên dưới mật dịch rỉ ra , quần lót ướt át một mảnh . Một đôi chân dài kẹp lại tay anh nhỏ nhẹ quấn quít nhau , đã động tình .

Đầu lưỡi ướt át dọc theo khóe miệng trượt về cổ trắng nõn , ánh mắt anh đen nhánh nhớ tới hôm nay trong lúc vô tình đi dạo một bài post trên mạng.

# Bạn gái lạnh nhạt làm sao bây giờ? #

Đề tài như vậy anh sẽ hông bao giờ nhấn vào nhưng nhớ tới mấy ngày nay cô đi sớm về trễ khiến anh đã lâu không cùng cô rồi.

Giáo sư Vu trong mắt người ở bên cạnh luôn lạnh nhạt cao lãnh mà một mình ở phòng làm việc đi diễn đàn như vậy.

Tầng 1: "Không phải là bạn gái ngươi lạnh nhạt, là ngươi không được đi ( _ ? _ )?"

Lầu chủ: "Lão Tử mười tám cm , hiểu một chút?"

"!!!"

"Lầu , lầu chủ , lưu lại phương thức liên lạc? Không là để ý ngươi dài hơn , chủ yếu là muốn kết bạn."

"Hắc hắc hắc ..."

Mười tám cm , tầm mắt của anh ở nơi nào đó ngừng mấy giây .

Bởi vì cho tới bây giờ không có đo đạc qua  cho nên anh cũng không biết bản thân dài bao nhiêu .

Nhưng Hứa Duy rất dễ xấu hổ nên cho tới bây giờở trên giường sẽ không nói cái gì phóng đãng. Có lúc anh nói một câu lời tỏ tình cô đều thẹn thùng đỏ mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!