Chương 5: (Vô Đề)

Sáng sớm, củi gỗ bị đốt thành than dư lại còn vương chút nhiệt độ.

Phòng ốc ở nông thôn tuy rằng không được tu sửa thành dạng khí thế lịch sự như trong thành, nhưng cột gỗ đủ vững chắc, vách tường đủ dày. Đống lửa thiêu cả đêm, trong nhà vẫn còn chút hơi ấm.

Cộng cả thời gian sau khi đuổi về ở kiếp trước và cả kiếp này, Lâm Thù Văn khó có được hôm ngủ tương đối an giấc như đêm qua.

Cậu dập lửa, gương mặt hiện lên chút hồng nhạt, đầu ngón tay lẫn cơ thể đều ấm áp, có vài phần lười biếng sau khi bị bệnh.

Lâm Thù Văn đem mồi lửa dời đến bếp, thêm vào một nắm cỏ khô, lại dựng thêm mấy nhánh cây tương đối nhỏ.

Thiếu niên ngồi trên ghế con, nhắm vào bếp thổi nhẹ vài cái, lửa liền bùng lên lại.

Nước trong nồi dần tỏa nhiệt, Lâm Thù Văn thổi cho nguội bớt, miệng nhỏ cắn màn thầu chậm rãi ăn, củi lửa hun hai má cùng chóp mũi cậu đổ một tầng mồ hôi mỏng. Mấy ngày liền do bị bệnh và thiếu ăn, cằm cậu gầy đi, nhọn ra trông thấy.

Dư lại bảy văn tiền, Lâm Thù Văn bỏ vào vạt áo trong, đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà đơn sơ, ngón tay cuộn lại nắm chặt áo ngoài, muốn tu sửa phòng ốc, mua thêm đồ đạc, chỉ với bảy văn tiền này hoàn toàn không đủ.

Lâm Thù Văn tâm tình không yên ra khỏi phòng, sáng sớm có mưa, sau giờ ngọ trời trong lại, thừa dịp ban ngày, cậu chậm rãi dọn sạch đám cỏ dại mọc um tùm trong sân.

Một gương mặt lấp ló ngoài hàng rào tre ngoài cửa, Mạc Bố cười chẳng thấy mắt đâu.

"Lâm Thù Văn, ngươi đang dọn sân à?"

Lâm Thù Văn bị dọa nhảy dựng, Mạc Bố đưa tay gãi mặt: "Ta quen nói chuyện lớn tiếng rồi, làm ngươi sợ hả? Ta đi chăn trâu về ghé qua thăm ngươi, xem có thể giúp gì được cho ngươi không."

Mạc Bố rất nhiệt tình với Lâm Thù Văn, thằng nhóc chưa thấy qua ai đẹp như vậy, hơn nữa tính tình Lâm Thù Văn không giống đám bạn cùng lứa ồn ào nhốn nháo trong thôn.

Chỉ là bị ánh mắt trầm tĩnh của Lâm Thù Văn lướt qua một cái, Mạc Bố không tự chủ lộ ra nụ cười ngây ngốc.

Lâm Thù Văn không quá cự tuyệt Mạc Bố, đối phương cũng coi như là người bạn đầu tiên cậu kết giao sau khi vào thôn Bát Bảo, cậu gật đầu, mở cửa.

"Nhà nhỏ đơn sơ, ngươi..."

Mạc Bố chẳng hề để ý, vén ống tay áo lên, nhìn quanh: "Ta không để ý mấy cái đó đâu, giờ dọn sân trước hả?"

Lâm Thù Văn nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, cỏ dại trong sân nhiều, mưa thêm mấy đợt lại mọc ra chặn đường."

Đôi mắt sắc bén của cậu nhóc lướt qua đám cỏ, giây lát sau cầm lấy một nắm, nói: "Loại cỏ này ở trong thôn nhà nào cũng có, dùng để đuổi muỗi, mùa xuân cây cỏ phát triển mạnh. Chờ thời tiết ấm lên, đám muỗi sẽ nhiều lên, cho nên phải giữ lại cỏ đuổi muỗi, không được nhổ."

Lâm Thù Văn đến gần quan sát, ghi nhớ dáng cây.

Thiếu niên vừa tới gần, Mạc Bố lập tức nín thở không dám động đậy.

Hắn thở chậm, ngửi được một hơi thở nhạt nhẽo mềm ấm trên người Lâm Thù Văn truyền đến.

Gò má Mạc Bố bất ngờ ửng đỏ, vội lùi ra sau vài bước.

Lâm Thù Văn nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Mạc Bố lắc mạnh đầu.

Lâm Thù Văn cười nhẹ, ngón tay che miệng khẽ ho.

Ánh mắt Mạc Bố đầy quan tâm: "Ho do cảm lạnh hả?"

Lâm Thù Văn lắc đầu: "Không sao, làm cỏ trước đã."

Cậu không nhờ ai giúp, nhưng giờ phút này Mạc Bố nguyện ý đến hỗ trợ, cậu tự biết không thể làm đối phương tốn thêm thời gian.

Lâm Thù Văn đứng trên thềm đá phía trên hỏi: "Muốn uống nước không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!