Trước khi mưa lớn, hai người đã về đến Lâm gia, Nghiêm Dung Chi dựng cây dù đang nhỏ nước vào một góc dưới mái hiên, Lâm Thù Văn mang giỏ tre vào trong phòng.
Buông giỏ tre đựng hạt dẻ xuống, cậu đi nhanh đến dưới mái hiên, nhìn hai con ngỗng đang vỗ cánh phành phạch tắm mưa, kêu: "Mau vào lều đi."
Ngỗng lớn lắc hết nước mưa trên đôi cánh trắng sạch sẽ, kêu vài tiếng, rồi một trước một sau quay về dưới lều gỗ của chúng.
Lâm Thù Văn chạy đến phía ngoài chuồng gà, thấy mấy con gà mái yên tĩnh nằm trong góc, liền an tâm, rồi quay lại vào nhà.
Do trời mưa, trời tối sớm hơn bình thường, Nghiêm Dung Chi thắp sáng mấy cái đèn trong phòng, lấy mấy khúc gỗ từ đống củi, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Lâm Thù Văn hỏi: "Buổi tối còn rang hạt dẻ không?"
Thiếu niên vẫn luôn nhớ thương hạt dẻ rang, Nghiêm Dung Chi cười nhẹ, nói: "Rang chứ."
Lâm Thù Văn vui vẻ nói: "Vậy để ta lột hạt dẻ."
Vỏ ngoài hạt dẻ đều là gai, Nghiêm Dung Chi lo tay cậu sẽ bị trầy.
"Để lát ta lột cho."
Lâm Thù Văn nói: "Ta cẩn thật chút là được, Nghiêm Dung Chi, chàng dạy ta đi."
Nghiêm Dung Chi lại cười một cái, Lâm Thù Văn bỗng nhiên nín thinh như người câm.
Tiếng mưa tí tách lớn dần, cậu ngồi trên ghế nhìn ngọn đèn dầu: "Ta kêu chàng như vậy có phải không ổn không?"
Nghiêm Dung Chi nói: "Đương nhiên là không."
Hắn đi đến trước mặt thiếu niên, nửa ngồi xổm xuống.
Tư thế nửa ngồi xổm của Nghiêm Dung Chi khiến tầm mắt thiếu niên ngang với hắn.
"Ta dạy em, phải lột cẩn thận một chút, nếu tay bị thương thì mấy ngày sau sẽ không làm trâm được đâu."
Lâm Thù Văn bảo đảm: "Sẽ cẩn thận mà."
Để lột lớp vỏ toàn gai bên ngoài hạt dẻ khá phiền phức, Nghiêm Dung Chi lấy cây kéo từ trên tủ gỗ, sau đó lấy một quả dẻ, dùng đế giày dẫm lên, xoay vài vòng, rồi dùng chân đẩy vỏ ra, sau khi có vết rách, lại dùng cây kéo chậm rãi cắt lớp vỏ còn lại, lấy hạt dẻ ra.
Nghiêm Dung Chi không yên tâm để Lâm Thù Văn tự mình làm, nhìn cậu làm một lần.
Động tác Lâm Thù Văn cẩn thận, dẫm một vòng lên vỏ ngoài, đảm bảo không để vỏ dính vào lòng bàn chân, mới buông ra rồi làm tiếp.
******
Nhà của Lâm Thù Văn không thiếu đồ ăn, rau cải có thể hái bất kỳ lúc nào từ vườn rau.
Hơn nữa, trái cây trước đó không lâu mang từ ngoài ruộng về cũng đủ ăn nửa tháng, còn có thịt khô, trứng gà, thịt hun khói, mấy cái bình khác thì đựng chút tôm và ốc sống, muốn ăn cái gì đều có thể nấu được.
Xưa nay cậu ăn uống ít, Nghiêm Dung Chi thỉnh thoảng còn cho cậu ăn chút táo nhỏ, thiếu niên ban đầu gầy yếu dần dần có chút thịt, cằm không còn gầy nhọn như trước nữa, duỗi tay có thể sờ được chút thịt mềm mại.
Nghiêm Dung Chi dùng nước kho xào một đĩa thịt, cắt nửa quả dưa nấu canh, sau đó lấy rau lang, cắt bỏ rễ cây, rửa sạch, cho vào nồi chút ớt cay và tỏi băm nhuyễn, xào đến khi rau lang chín rồi rưới nước sốt nóng lên trên.
Quay đầu thấy Lâm Thù Văn vẫn đang chuyên chú dùng chân dẫm hạt dẻ, cố gắng loại bỏ lớp vỏ ngoài, rồi nhìn thiếu niên cẩn thận gỡ lớp vỏ còn sót lại của hạt dẻ, không khỏi bật cười.
Dù tiếng mưa rơi không nhỏ, nhưng tai phải Lâm Thù Văn hơi động, nghe được tiếng cười trầm thấp ngắn ngủi của Nghiêm Dung Chi.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt lập lòe, xòe hai bàn tay ra cho đối phương xem, giải thích nói: "Không có làm tay bị thương."
Nghiêm Dung Chi bưng đồ ăn lên bàn, xoay người ra ngoài phòng múc nước để lên bệ bếp nấu, Lâm Thù Văn đã bới cơm cho hai người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!