Editor: Lam Phi Ngư
-
--Ma trùng bị nóng đến tỉnh.
Dưới chân truyền đến nhiệt độ nóng hổi, lớp vỏ bị nướng trong nhiệt độ cao phát ra tiếng xì xì.
Aaaaaaaaaaaaa sắp chết mất aaaaaaa!
Nó hoảng sợ xì xì oe oe kêu loạn cả lên, sáu cẳng chân nhỏ bé đá đạp loạn xạ trên không trung.
"... Mi ồn thật."
Giọng nói có chút không kiên nhẫn của thiếu niên loài người vang lên sát ngay bên cạnh.
Ngay sau đó, một loại uy áp đáng sợ giáng xuống, trong nháy mắt bóp chặt cổ họng ma trùng.
Nó cứng đờ, đờ đẫn nhìn nhân loại trước mặt.
Ngọn lửa đáng sợ kia gần ngay trước mắt, im lặng không một tiếng động nhảy nhót, tỏa độ nóng đáng sợ ra xung quanh.
Vẫn... vẫn chưa bị đốt ư?
Thấy ma trùng rốt cuộc cũng không la hét nữa, lúc này Thời An mới dập tắt long diễm trên đầu ngón tay.
Dáng vẻ cậu đã khôi phục như lúc thường.
Trong bóng đêm, chỉ có nơi sâu trong con ngươi mơ hồ lóe ra chút ánh sáng màu đỏ sậm, giống như than rực cháy, lộ ra một sự đặc biệt không thuộc về nhân loại.
-
--kí ức như thủy triều vừa rồi lại mạnh mẽ ập đến.
Đôi mắt, lớp vảy, ngọn lửa..... Rồng.
"
---Nhưng... nhưng mà toàn bộ rồng đều đã chết hết rồi mà!" Ma trùng điên loạn thét chói tai, giọng nói run rẩy đến biến điệu: "Trên cái đại lục này đã không còn loài huyễn tưởng nào rồi!"
Thời An khó hiểu nghiêng đầu: "Nhưng ta chưa có chết."
"..."
Đột nhiên ma trùng không biết nên nói tiếp thế nào nữa.
Hai mươi phút sau, cuối cùng Thời An cũng hiểu được hiện trạng của thời đại này.
Trầm mặc một lúc lâu, cậu khó có thể tin chậm rãi mở miệng: "Vậy là, hiện giờ không còn tinh linh hả?"
"Đã không còn."
"Nhân ngư thì sao? Vu yêu---"
"Đúng rồi, đều không còn."
Con ngươi Thời An chấn động.
Cậu thật sự không nghĩ tới sau nhiều năm trôi qua, chỉ có chủng loài yếu ớt nhất là còn tồn tại đến hiện tại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!