Chương 177: Cái Giá Của Sự Mềm Lòng

Tuy chỉ xa cách vài ngày ngắn ngủi nhưng đối với Mục Hành mà nói, mỗi một khắc đều là giày vò dai dẳng tột cùng.

Trong khoảng thời gian này anh chưa từng biểu hiện ra cảm xúc dư thừa nào.

Tựa như anh đã loại bỏ tất cả mọi cảm xúc mãnh liệt trong đầu ra ngoài, không biệu lộ ra điều gì.

Tức giận, tuyệt vọng, sợ hãi, lo lắng, mọi cảm xúc đều bị áp chế thật sâu dưới biểu hiện bình tĩnh không thay đổi.

Cảm xúc tối tăm u ám tựa như đầm lầy đang im lặng chảy dài, theo thời gian trôi qua nó càng nhanh chóng bành trướng.

H@m muốn khát máu và hủy diệt bốc lên từ dưới đáy lòng, nó kêu gào, cổ động, xúi giục anh từng phút từng giây.

Tệ nhất chính là Mục Hành lại không hề muốn ngăn chặn loại h@m muốn này.

Giống như trong lồ ng ngực anh đang nhốt một con dã thú điên cuồng, nó không biết phải thút thít nỉ non như thế nào, càng không biết làm sao để dừng lại, chỉ có thể thông qua khát máu gầm thét và giết chóc để phát ti3t sự tuyệt vọng.

May mắn thay...

Thời An đã trở về.

Mục Hành cúi người, trong đôi mắt là sự âm u nặng nề.

Anh hôn l3n chóp mũi phủ một lớp mồ hôi mỏng của Thời An, bờ môi nóng hổi, tuy động tác hung dữ mạnh mẽ nhưng nụ hôn này lại nhẹ nhàng như lông vũ, cẩn thận từng li từng tí.

— Em ấy đã trở về.

Thời An nức nở vùi đầu vào cổ Mục Hành.

Lần này Mục Hành không có lừa cậu.

Quả thật không đau.

Thế nhưng sau khi đau đớn biến mất, những giác quan khác lại trở nên nhạy cảm hơn, ngược lại còn khó chịu hơn cả lần trước.

Thời An cắn một cái lên bả vai Mục Hành cho hả giận, mãi đến khi trong miệng nếm được mùi máu tươi mới dừng lại.

Nhưng nhìn dấu răng rướm máu trên da Mục Hành, Thời An lại có chút không nỡ nhẫn tâm.

Cậu chớp mắt mấy cái, cẩn thận dè dặt tiến tới, dùng đ@u lưỡi ướt át lạnh buốt li3m li3m, động tác của Mục Hành thoáng dừng lại, ngay sau đó lại kéo cậu vào một vòng mây mưa điên cuồng mới.

Thời An dùng răng ngậm một ít da thịt của Mục Hành, vừa mài răng vừa hối hận.

Cậu sẽ không bao giờ mềm lòng nữa!

***

Tròn một ngày sau Trác Phù mới liên lạc được với Mục Hành.

Tuy người đàn ông trên màn hình thoạt nhìn không có gì khác biệt với trước đó, thế nhưng Trác Phù lại có thể loáng thoáng thấy được một ít bất đồng nhỏ bé so với trước đây trên người Mục Hành.

Trong thời gian Thời An mất tích, phần tử khủ ng bố hận không thể lật tung cả đại lục cuối cùng đã biến mất không thấy đâu.

Tuy trên mặt Mục Hành vẫn không có biểu lộ dư thừa nào, nhưng Trác Phù lại có thể cảm nhận rõ cảm xúc yên ả và vui sướng hiện tại của anh, càng đừng nói đến —

Chỗ cổ áo giao với cần cổ, có thể thấy được một dấu răng như ẩn như hiện, dường như vết máu vẫn chưa khô hẳn, hiển nhiên là mới vừa bị thương gần đây.

"..."

Khóe mắt Trác Phù giật giật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!