Ăn cơm xong, Thẩm Tri Hạ ồn ào muốn đi uống hai ly.
Cậu mê chơi, Tưởng Minh Trác sẽ cùng cậu chơi. Mấy quán bar ở Bắc Kinh rất lớn, chỉ có những lúc Tưởng Minh Trác đi cùng với Thẩm Tri Hạ, cậu mới được đến.
Thẩm Tri Hạ cố ý chọn một chiếc siêu xe, là Rolls
-Royce Phantom. Xe đi trên đường một lúc, Tưởng Minh Trác có chút đau đầu.
"Hôm nay Thẩm thiếu gia sao lại đến thế này? Vị kia nhà cậu…." Đi ra đi vào đều là người quen nhận ra Thẩm Tri Hạ, bọn họ nhìn thấy người đứng sau cậu là Tưởng Minh Trác, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thẩm Tri Hạ cà phất lơ phơ ngồi xuống: "Làm sao? Không thể mang người nhà theo à?"
Người nọ cười mỉa một tiếng, mắt lại nhìn chằm chằm vào Tưởng Minh Trác.
Bạn bè của Thẩm Tri Hạ tuy rằng khinh thường Tưởng Minh Trác, nhưng những người khác đều biết, tập đoàn Minh Hạ đang trên đà phát triển mạnh mẽ, trong vòng 5 năm đã có chỗ đứng vững chắc ở nơi phố thị phồn hoa này.
Mà Tưởng Minh Trác, mới có hai lăm hai sáu đã là ông chủ của một công ty niêm yết, là người đàn ông vừa giàu có vừa nhiều tiền. Anh đi đến chỗ nào cũng là trung tâm, không ít người chân chó vội vàng chạy đến nịnh bợ.
"Nhìn cái gì mà nhìn!" Thẩm Tri Hạ ôm eo Tưởng Minh Trác, hung tợn nhìn người nọ, trông như giây tiếp theo có thể chạy đến cắn người.
Người nọ kẹp chặt đuôi bỏ chạy nhưng ánh mắt từ bốn phương tám hướng vẫn nhìn về phía này vẫn khiến Thẩm Tri Hạ khó chịu.
Thẩm Tri Hạ: "Đm, thật là mấy đứa phiền toái." Nói xong càng ôm chặt eo Tưởng Minh Trác, oán hận nhìn Tưởng Minh Trác, "Anh nhìn anh đi, lớn lên đẹp như vậy làm gì, muốn làm hồ ly tinh à?"
Nam nữ đều thích kiểu người như anh.
Tưởng Minh Trác cười nhẹ một tiếng, nâng cằm Thẩm Tri Hạ, hôn xuống một cái: "Chỉ muốn quyền rũ em thôi."
"Hừ…." Thẩm Tri Hạ thoát khỏi Tưởng Minh Trác, "Đừng có nghĩ ở chỗ này làm bậy bạ, em mệt lắm rồi."
Đáp lại cậu chỉ là tiếng cười nhạo vô tình của Tưởng Minh Trác.
Trong đám người bỗng nhiên nổi lên một trận ồn ào, không biết là ai tới. Thẩm Tri Hạ rửng mỡ, nhảy dựng lên muốn đi xem, lại bị Tưởng Minh Trác bóp eo, ấn người ngồi lên đùi mình, cậu mới an phận không chạy đi lung tung.
"Đến cũng đến rồi còn không cho em đi chơi." Thẩm Tri Hạ bất mãn lẩm bẩm.
"Đừng nghịch ngợm." Tưởng Minh Trác nghiêm túc, "Em bị đau dạ dày, cho em uống rượu là quá đủ rồi, còn muốn phóng túng?"
"Anh mới phóng túng…."
Trong ánh đèn lờ mờ, hai người ở trong góc tối như hai con sói, quấn lấy nhau, hận không thể nuốt đối phương vào bụng.
Lúc đang hôn đến không biết trời đất gì, một giọng nói vui vẻ vang lên ở sau lưng hai người.
"Khụ khụ." Người nọ mỉm cười gián đoạn, không chút để ý mình vừa phá hỏng chuyện tốt của người khác, "Xấu hổ quá, quấy rầy rồi."
Tưởng Minh Trác giương mắt, thấy đây mới là một"nam hồ ly tinh" chân chính.
Lông mày dài và hẹp, hốc mắt sâu, môi đỏ, răng trắng. Trời sinh mang theo ba phần ý cười, nhìn là biết người này là một tên đào hoa vô tình.
Cùng không biết có phải là vì đi du học mấy năm nay hay không, trên người Từ Lan Đình cũng bớt vài phần phóng đãng, còn lắng đọng lại một ít khí chất văn nhã.
Nói trắng ra là phóng đãng nhưng cấm dục. Tưởng Minh Trác ban đầu còn không nhận ra đây là Từ Lan Đình có sinh hoạt cá nhân cực kì hỗn loạn trong truyền thuyết.
"Anh, anh sao lại…." Thẩm Tri Hạ trợn tròn mắt, theo bản năng nắm chặt tay Tưởng Minh Trác.
Tưởng Minh Trác nhỏ giọng hỏi cậu: "Không giới thiệu sao?" Ngữ khí ôn nhu, nhưng tay lại siết chặt eo của Thẩm Tri Hạ, làm cậu không cách nào thoát ra được.
"Từ Lan Đình thôi, anh cũng không phải không biết, giới thiệu làm quái gì." Thẩm Tri Hạ muốn trốn lại không trốn được, cuối cùng đành ngồi trong lòng Tưởng Minh Trác, bày ra một bộ dạng cam chịu, vò đã mẻ lại sứt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!