Mùa đông đến thủ đô mà không báo trước. Lúc xuống máy bay, Tưởng Minh Trác có cảm giác mình đã đi lâu lắm rồi.
Rõ ràng lúc đi là một ngày thu ấm áp, chỉ chớp mắt, khắp nơi đều bị tuyết trắng bao phủ, ảm đạm và lạnh lẽo.
Tưởng Minh Trác lặng lẽ đi về phía trước, tựa như một hạt bụi tầm thường, hòa vào trong biển người đông đúc.
"Tưởng Minh Trác! Ở đây nè!" Âm thanh kích động phấn chấn xuyên qua đám đông.
Tưởng Minh Trác ngẩng đầu, chỉ thấy một thân ảnh toàn màu trắng chạy như bay về phía mình, dừng lại, vùi đầu vào ngực anh.
"Ba đây nhớ anh muốn chết, anh to nhất nhà rồi, đi nhiều ngày như vậy mà không thèm gọi video, anh đủ lông đủ cánh muốn bay đi rồi đúng không?"
Tưởng Minh Trác chỉ thấy hai tai ù đi, có cảm giác một chú chó lớn đang nghênh đón chủ nhân về nhà. Anh tốn sức kéo Thẩm Tri Hạ đang bám víu trên người mình xuống, thở dài.
Tưởng Minh Trác nhìn đồ ngốc không tim không phổi, còn ồn ào đòi đến đón anh, thật là không biết phải làm sao với em ấy.
"Đi ăn cơm trước nhé? Cho anh chọn chỗ." Thẩm Tri Hạ hào phóng xua tay, trưng ra một bộ mặt thiện lương giả dối.
Này chó con…. dục vọng trong đôi mắt trong veo gần như không thể ngăn cản, vừa rồi trèo lên người anh, Tưởng Minh Trác biết là tên nhóc này cứng rồi.
Tưởng Minh Trác: "Anh đói rồi, đến Mai Phủ ăn nhé."
Quả nhiên, "bông hoa nhỏ" trên đỉnh đầu Thẩm Tri Hạ héo rũ xuống. Cậu phá lệ không tranh luận, ngoan ngoãn đi theo sau Tưởng Minh Trác.
Chột dạ như vậy….. Tưởng Minh Trác cười khổ, thản nhiên dẫn người lên xe.
Dọc đường đi, Tưởng Minh Trác nhắm mắt nghỉ ngơi. Sự việc trong công ty rất khó giải quyết, Thẩm thị quyết tâm muốn đối nghịch với anh, không nhượng bộ chút nào. Tưởng Minh Trác thức trắng vài đêm, không ngừng gây áp lực lên phía hậu cần bên kia, cuối cùng cũng chuyển hướng tốt hơn một chút.
Cường độ công việc tăng cao khiến anh kiệt sức, nhưng đó không phải là nguyên nhân chính khiến tâm trí anh mệt mỏi.
Chung quy, gốc rễ vấn đề là tình cảm của anh và Thẩm Tri Hạ không được mọi người công nhận.
Thẩm gia không hổ là gia tộc giàu có và quyền lực, thủ đoạn bẩn thỉu không ai sánh được. Mấy năm nay tuy có nhắm vào Tưởng Minh Trác nhưng chưa có hành động nào quá mức.
Mà từ lúc Từ Lan Đình về nước, Thẩm thị đã bắt đầu hành động, ra tay chèn ép công ty của anh.
Tính toán tốt lắm, chọn lúc thiên thời địa lợi mới ra tay.
Nếu là trước kia, Tưởng Minh Trác chỉ cười cho qua. Nhưng hiện tại, sự thật chói mắt hiện ra: Thẩm Tri Hạ không từ chối Từ Lan Đình, thậm chí trò chuyện rất vui vẻ với anh ta.
Có lẽ tình cảm của bọn họ trước sau như một, từ từ chậm rãi, Thẩm Tri Hạ sẽ phát hiện, ở bên Tưởng Minh Trác phải gặp rất nhiều khó khăn.
Tưởng Minh Trác hiểu con người Thẩm Tri Hạ, ban đầu cậu như một người được tiêm máu gà, hăng hái nắm tay Tưởng Minh Trác, vợ vợ chồng chồng, cùng nhau vượt qua khó khăn.
Nhưng qua một thời gian, áp lực bao trùm lên cả hai người, địch ý từ người nhà, sự khó hiểu của bạn bè, và cả…. sự mê hoặc của Từ Lan Đình. Thẩm Tri Hạ sẽ không chịu nổi.
Cậu sớm muộn gì cũng sẽ buông tay Tưởng Minh Trác ra, theo đuổi một cuộc sống thoải mái hơn.
Từ Lan Đình……là bóng ma theo sau lưng Tưởng Minh Trác. Anh nhíu mày, trong đầu không khống chế được mà hiện ra hình ảnh Thẩm Tri Hạ cười nói với người kia.
Ánh đèn lờ mờ trong ktv, hai người ngồi cạnh nhau, có men say xúc tác, cảm xúc thời niên thiếu chưa hết bắt đầu yên lặng mà nảy nở.
Thậm chí, ở một góc khuất không ai chú ý tời, bọn họ sẽ nương theo men say, lấy danh xưng "bạn tốt" để ôm nhau…..
Tưởng Minh Trác đột nhiên mở mắt, sắc mặt rất khó coi.
Thẩm Tri Hạ cả đoạn đường đều im lặng như thóc nói: "Tưởng Minh Trác, anh có phải…."
Cậu dừng một chút, cụp mắt xuống lẩm bẩm: "Anh có phải say xe không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!