Nửa đêm, gió nổi lên dữ dội. Trên giường, bóng người khẽ động, ngủ say đến mức tóc tai cũng rối tung cả lên.
Thẩm Tri Hạ trước giờ ngủ rất ngon, hôm nay lại càng mệt rã rời vừa đặt đầu xuống gối là thiếp đi ngay. Đến mức Tưởng Minh Trác có ôm cậu vào nhà tắm rửa sạch sẽ, cậu cũng chẳng hề hay biết.
Nhưng nửa đêm, cậu lại đột ngột tỉnh dậy.
Gió bên ngoài rít lên từng cơn, rèm cửa bị thổi phất phơ không yên. Lúc này cậu mới nhớ ra, Tưởng Minh Trác vì muốn mấy chậu trúc phú quý héo rũ sống lại mà cố ý mở cửa sổ ra.
Đậu má nó! Thẩm Tri Hạ bực mình đá một cái lên người Tưởng Minh Trác. Vì mấy cái chậu cây quèn kia mà bắt cậu nửa đêm bị gió thổi tỉnh giấc?
Tâm trạng cậu cực kỳ tệ, nhất là khi đang ngủ ngon mà bị đánh thức, trong lòng càng dâng lên một bụng tức.
Cậu gắt gỏng gọi: "Tưởng Minh Trác!"
Thấy anh không tỉnh, Thẩm Tri Hạ nghẹn một bụng lửa, cố nhịn xúc động muốn đấm anh một cái.
Ai... Cậu thở dài. Gần đây Tưởng Minh Trác bận chuyện công ty niêm yết lên sàn, khó khăn lắm mới ngủ yên được Thẩm Tri Hạ quyết định tạm thời tha cho anh.
Cậu chân trần xuống giường, rón rén đi về phía cửa sổ.
Rèm vừa kéo vào, đang định lặng lẽ chui lên giường thì...
"Ầm!" — Đèn trong phòng ngủ bật sáng rực.
Giọng nam khàn khàn đầy cảnh giác vang lên:
"Cậu là ai?!"
Thẩm Tri Hạ trố mắt nhìn người đang nằm trên giường — Tưởng Minh Trác bị điên rồi à? Hay là gió thổi hỏng đầu rồi?
Chưa kịp phản ứng, Tưởng Minh Trác đã xông tới, đè ngược cậu xuống đất.
"Nói! Cậu là ai? Tại sao lại ở trong phòng tôi?!"
Tưởng Minh Trác ra tay cực mạnh, suýt nữa bẻ gãy tay cậu.
"Anh bị thần kinh à?!" Thẩm Tri Hạ giận điên người, gào lên.
Nhưng Tưởng Minh Trác chẳng quan tâm đ ến lời cậu phản kháng, dễ dàng chế ngự cậu rồi cảnh giác quan sát khắp căn phòng.
Hôm qua anh vẫn còn đang đánh nhau giành địa bàn với lũ mặt rỗ ở ngõ Nam Giao vậy mà mở mắt ra lại thấy mình ở đây?
Là bọn kia giăng bẫy hay có ai khác muốn hại anh?
Tưởng Minh Trác từng suýt bị bán đi hồi nhỏ, nên hiện giờ cực kỳ cảnh giác. Anh nhìn quanh căn phòng, rồi quay lại nhìn người con trai dưới thân — người này xinh đẹp thật, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh như sắp ăn tươi nuốt sống anh.
Làm cho anh càng thêm chắc chắn:
Người này đã dụ dỗ, gài bẫy anh đến đây!
Tưởng Minh Trác bóp cổ cậu, từng chút siết chặt: "Nói! Cậu muốn gì?!"
Sự việc đã xảy ra, anh dù có giận đến mấy cũng chẳng thể thay đổi. Chỉ muốn biết người này dùng thủ đoạn gì để lên được giường mình, mưu đồ cái gì?
Nhưng Thẩm Tri Hạ, nhìn ánh mắt đầy sát khí của anh, trong lòng bỗng dâng lên một giả thuyết điên rồ.
Cậu khẽ hỏi dò: "Tưởng Minh Trác... Anh... bị mất trí nhớ rồi?"
"... Cái gì?" Lông mày Tưởng Minh Trác nhíu lại, tay càng siết chặt, suýt nữa bóp chết cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!