Đó là một con hẻm nhỏ, tối tăm và chật hẹp rác rưởi chất đống bốc mùi, trong góc khuất còn vương vãi những mẩu đồ ăn ôi thiu đã quá hạn.
Không ai muốn đặt chân đến nơi dơ bẩn này. Trong góc một con mèo nhỏ lông xám trắng đang khó chịu li3m móng.
"Bẩn quá." Nó cau có li3m sạch móng vuốt xám xịt của mình, nhưng rồi nhận ra làm vậy hình như còn bẩn hơn, thế là khựng lại, nhìn chằm chằm vào móng mình đầy nghi hoặc.
Nó biết... mình vốn không phải là mèo. Nó là con người.
Nhưng chỉ đến thế thôi. Từ khi biến thành mèo, ký ức về bản thân cứ mờ dần đi.
Nó mơ hồ nhớ rằng, trước kia mình là một tổng tài nói một là một người người kính sợ.
Còn bây giờ thì sao... chỉ biết cậy vào bản năng để lục thùng rác tìm đồ ăn.
Cuộc sống thật khổ, con mèo nhỏ thở dài.
May mà bản năng loài mèo khiến nó không quá ghét mấy ổ bánh mì quá hạn.
Móng vuốt nhỏ ra sức cào lớp nylon, cố lôi ra nửa ổ bánh mì bên trong.
Ngay khi nó đang lưỡng lự có nên ăn ổ bánh nhìn đã thấy dơ bẩn ấy hay không, thì trên mái nhà vọng xuống một tiếng mèo kêu cảnh giác.
Nó ngẩng đầu lên, thấy từng con mèo hoang lần lượt xuất hiện trên nóc nhà.
Bọn chúng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy đe dọa với kẻ mới đến như nó.
Tuy không hiểu được tiếng của đám mèo hoang vì nó không sinh ra tại "hành tinh mèo" này—nhưng lời cảnh cáo trong tiếng kêu đó, nó vẫn cảm nhận rõ ràng.
Nhưng nó đói, đói đến mức không chịu nổi nữa.
Mặc kệ! Nó phớt lờ những lời cảnh cáo, cúi đầu tiếp tục ăn.
Con mèo đen đứng đầu nhìn thấy vậy cũng không ra tay cản lại.
Những con mèo khác cũng chỉ nhìn, không ai tiến lên.
Bởi vì—con mèo nhỏ này quá đáng yêu.
Chỉ to bằng bàn tay, cả người lấm lem, lông xám xịt nhìn là biết đã lang thang ngoài đường một thời gian. Nếu chải chuốt sạch sẽ, chắc chắn là một con mèo trắng nhỏ xinh.
Dù bẩn, nhưng đôi mắt của nó lại rất đẹp như đá quý màu lam, sâu thẳm như bầu trời đầy sao hay đại dương xanh biếc.
Hơn nữa, nó rất bình tĩnh. Không giống như những chú mèo con nhút nhát khác, dù đang ở giữa bầy mèo hoang hung dữ, nó vẫn tự nhiên ăn bánh mì như chẳng có gì.
Mèo đen cảm thấy tiểu tử này không tầm thường, còn có chút nể phục. Nó lưỡng lự, định kéo chú mèo nhỏ này về phe mình.
"Này! Mèo con lông xám kia!" mèo đen gọi: "Gọi ngươi đó, nghe thấy không!"
Mèo nhỏ ngẩng đầu nhìn mèo đen, không hiểu vì sao giọng nó lại mềm mại như vậy trong khi trông thì dữ tợn.
Không hiểu, nó chẳng hiểu gì cả tiếp tục cúi đầu gặm bánh mì.
Sự bất kính ấy khiến các mèo khác không thể ngồi yên, một con mèo tam thể gầm gừ tiến lại gần.
"Ê, đồ mới đến..."
Nhưng chưa kịp dọa nạt, mèo tam thể bỗng ngưng lại im lặng.
Các mèo khác cũng bỗng nhiên cảnh giác, đồng loạt dựng lông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!