Chương 49: Tình mới tình cũ

Một chùm ánh sáng mạnh bất ngờ chiếu rọi từ xa tới khiến Lâm Thanh phải đưa tay lên che mắt. Môi cậu vẫn đỏ ửng, hơi thở còn chưa ổn định.

Trên môi hai người vẫn còn dấu vết của nụ hôn vừa rồi, chỉ cần nhìn lướt qua là biết vừa nãy họ đã quấn quýt đến mức nào.

Mà trong mắt người vừa đến, dấu vết ấy lại vô cùng chói mắt.

Tưởng Minh Trác hơi nheo mắt, nhìn về phía luồng sáng mạnh kia phát ra.

Một bóng người cao ráo đang đứng ngược sáng. Trong ánh đèn, cậu ta như một ác quỷ bò lên từ vực sâu, đứng lặng dưới ánh đèn tạo thành một vệt đen sắc nét.

Cậu ta từ từ tiến lại gần, một tay đút túi quần rất thong thả, chỉ có chiếc sơ mi trên người hơi nhàu và trán thì lấm tấm mồ hôi.

Tưởng Minh Trác còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt, đã cảm thấy Lâm Thanh đột ngột chắn trước mặt mình.

Lâm Thanh lập tức nhận ra người đến là Thẩm Tri Hạ, cậu đứng chắn trước Tưởng Minh Trác, không cho bất cứ ai đến gần.

Nhưng Thẩm Tri Hạ hoàn toàn phớt lờ sự đề phòng đó, như thể không hề xem Lâm Thanh ra gì.

Ánh mắt cậu ta lướt qua Lâm Thanh, đen nhánh, không chút ánh sáng.

Vì đứng ngược sáng nên Lâm Thanh không thể nhìn rõ sắc mặt Thẩm Tri Hạ, nhưng nghĩ đến chuyện nụ hôn vừa rồi bị trông thấy hết, cậu đoán chắc gương mặt ấy bây giờ chẳng thể dễ nhìn nổi.

Tâm trạng Lâm Thanh không tệ, cười khẽ, cố tình khiêu khích: "Thẩm tiên sinh, lâu rồi không gặp. Nhưng xin lỗi nhé, giờ tôi với bạn trai đang có chút chuyện ngọt ngào cần làm. Phiền anh tránh đường."

Thẩm Tri Hạ không trả lời, chỉ nhìn Tưởng Minh Trác.

Cậu ta đứng đó, không nói một lời, nhưng toàn thân lại toát ra một cảm giác yên tĩnh kỳ lạ.

Yên tĩnh đến đáng sợ, và trầm mặc đến mức khiến người ta bất an.

Lâm Thanh không muốn để Thẩm Tri Hạ phá hỏng khoảnh khắc tốt đẹp vừa có được, cậu kéo tay Tưởng Minh Trác:

"Minh Trác, mình về thôi."

Nhưng ngay khi họ lướt ngang qua Thẩm Tri Hạ, người luôn im lặng ấy bỗng đưa tay ra, giữ chặt cổ tay Tưởng Minh Trác.

Các đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch, như dồn hết sức lực để níu lấy cánh tay kia.

Giọng nói của Thẩm Tri Hạ vang lên bên tai Tưởng Minh Trác, không còn sự run rẩy hay rụt rè thường thấy, thay vào đó là âm điệu nặng nề, u tối tích tụ từ lâu: "Từ đầu là Lục Khải, bây giờ lại đến hắn." Cậu ta nghiêng đầu, ghé sát lại gần, "Anh, chơi đã lắm đúng không?"

Tưởng Minh Trác theo bản năng nghiêng người né tránh, muốn giằng tay ra khỏi sự kìm kẹp ấy, nhưng lại phát hiện sức của Thẩm Tri Hạ mạnh đến mức đáng sợ.

Thấy vậy, Lâm Thanh gào lên: "Thẩm Tri Hạ, cậu xem rõ thân phận mình đi!"

Cậu định lao tới đẩy cậu ta ra, nhưng bị Tưởng Minh Trác ngăn lại.

Sống với Thẩm Tri Hạ nhiều năm, Tưởng Minh Trác hiểu rõ—lúc này cậu ta giống như một quả bom đang chực nổ, không thể chạm vào được.

Thẩm Tri Hạ liếc Lâm Thanh một cái, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc, nhưng không hề để tâm đ ến sự phẫn nộ của đối phương. Cậu ta như thể đang dần dần siết chặt một vòng vây, không để Tưởng Minh Trác còn đường lui.

"Anh" cậu ta nói khẽ, "em vốn không định dọa anh bỏ chạy. Nhưng anh thật sự... quá đáng lắm rồi."

Giọng nói Thẩm Tri Hạ trầm thấp vang lên: "Quán bar của Lâm Thanh vẫn còn muốn mở cửa đúng không? Tốt nhất là anh buông tay cậu ta ra ngay bây giờ."

Giọng Thẩm Tri Hạ vang lên bên tai Tưởng Minh Trác, càng lúc càng lạnh lẽo: "Anh ơi, đừng ép em phải làm đến tuyệt tình."

Cậu tiến sát thật gần, gần đến mức như đang thì thầm bên tai Tưởng Minh Trác. Lâm Thanh không nghe rõ cậu nói gì, nhưng lại thấy sắc mặt Tưởng Minh Trác dần trở nên khó coi.

"Tưởng Minh Trác, anh rõ là biết ở M quốc việc dùng súng là hợp pháp mà." Thẩm Tri Hạ bỗng khẽ cười, bàn tay siết chặt sau gáy Tưởng Minh Trác, không cho anh lùi lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!