Chương 48: Hợp nhất

Vì chấn thương do tai nạn, lại không hiểu sao xui xẻo trúng ngay tay phải, Tưởng Minh Trác cả đêm gần như không được nghỉ ngơi tử tế.

Mỗi lần nhắm mắt lại, trước mắt anh đều hiện lên hình ảnh Thẩm Tri Hạ ngu ngốc chẳng màng nguy hiểm, lao vào giữa biển người.

Trong mơ, ánh lửa cháy rực tận trời. Thẩm Tri Hạ gạt hết mọi người ra, không quay đầu lại mà lao thẳng vào biển lửa. Giọng hét gào điên cuồng của anh ta cứ vang vọng bên tai Tưởng Minh Trác không dứt:

"Tưởng Minh Trác, nếu anh chết rồi... em sẽ chết cùng anh!"

Đoạn cuối giấc mơ, Thẩm Tri Hạ từ đống đổ nát bế anh ra ngoài, sức mạnh trên hai tay lớn đến đáng sợ, như thể muốn bóp nghẹt cả hơi thở của Tưởng Minh Trác.

Mà nụ hôn của Thẩm Tri Hạ lại mang theo hơi nóng bỏng rát như lửa, khiến Tưởng Minh Trác cực kỳ khó chịu.

"Cút đi..." Tưởng Minh Trác vùng vẫy tỉnh lại, lúc này mới phát hiện mình không biết đã trùm chăn kín mít từ bao giờ. Cả người bị bọc trong chăn, muốn không ngộp cũng khó. Anh hất tung chăn ra, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã là giữa trưa.

Dưới lầu tiếng còi cảnh sát hú vang suốt đêm. Vụ tai nạn giao thông liên hoàn đã khiến không ít người bị thương, có lẽ trong thời gian ngắn đoạn đường dưới lầu sẽ bị phong tỏa, không thể lưu thông.

Tay phải bị thương khiến Tưởng Minh Trác gặp không ít bất tiện trong sinh hoạt. Dù chỉ là vết rách, nhưng việc sinh hoạt thường ngày đã trở thành trở ngại.

Đã vậy, đoạn đường dưới lầu bị chặn, anh lại không thể lái xe vì tay bị thương. Ở nước ngoài không giống trong nước, dịch vụ cơm hộp cũng chẳng phát triển, phần lớn phải tự lo.

Trong một lúc, đến chuyện ăn cơm cũng trở thành vấn đề lớn với anh.

Tưởng Minh Trác suy nghĩ một lúc, định nấu cháo loãng ăn tạm. Chỉ dùng được một tay, nên việc vo gạo cũng trở thành một việc khó nhằn. Anh nghiến răng đặt nồi lên bếp, nhưng khi xoay người, vô tình va phải chậu nước, làm nước đổ ra sàn.

Tiếng nước văng tung tóe, anh chỉ kịp phản ứng nhanh để tắt bếp.

Giữa đói bụng và nỗi sợ phát nổ phòng bếp, Tưởng Minh Trác đành từ bỏ.

Lúc Lâm Thanh gọi điện hỏi thăm vết thương, anh chỉ qua loa cho xong chuyện. Tưởng Minh Trác vốn không phải kiểu người thích dựa dẫm vào người khác. Nếu để Lâm Thanh biết anh bị thương, e rằng cậu ta sẽ bỏ cả quán bar mà chạy sang chăm sóc anh mất.

Nhưng Tưởng Minh Trác không muốn thế. Đối với Lâm Thanh, anh chưa bao giờ thực sự dành quá nhiều tình cảm, nên cũng chẳng muốn nhận lại điều gì.

Hơn nữa, cái cảm giác được người khác chăm sóc khiến anh thấy khó chịu, cứ như một đứa trẻ chưa từng ăn kẹo, đột nhiên được cho một viên – chỉ thấy kỳ quặc, chẳng thể cảm nhận nổi vị ngọt.

Anh xé một gói bánh quy, nhạt như nước ốc mà gặm qua loa. Lúc đang mệt mỏi nằm lười trên ghế sofa, định đánh một giấc ngủ trưa thì chuông cửa đột ngột vang lên.

Tưởng Minh Trác nhìn qua màn hình theo dõi, không thấy ai ngoài cửa, nhưng vẫn mở ra. Quả nhiên, trước cửa chẳng có bóng người, nhưng cúi xuống lại thấy một hộp cơm giữ nhiệt lớn đặt ngay ngắn trên sàn.

Nếu không phải Lục Khải đang ở trong nước, anh đã nghĩ là cậu ta lại đến gây phiền. Nhưng rõ ràng, không phải Lục Khải.

Tưởng Minh Trác liếc nhìn cánh cửa đối diện đang đóng chặt, nhớ lại ánh mắt gần như điên loạn của người nọ tối qua, trong lòng khẽ ngạc nhiên.

Anh thật sự không ngờ, người tối qua điên cuồng đến thế, sau một đêm ngủ dậy lại có thể hóa thân thành cô bé đồng quê mang cơm đến chăm sóc người khác?

Chẳng lẽ Thẩm Tri Hạ có hai bộ mặt?

Tưởng Minh Trác xách hộp cơm lên, cảm nhận được sức nặng bên trong. Do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay gõ cửa đối diện.

Cửa mở hé, chỉ lộ ra một đôi mắt. Thẩm Tri Hạ đứng sau cánh cửa, thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Tưởng Minh Trác.

Nếu nói là sợ hãi thì ánh mắt ấy lại cháy bỏng, chẳng hề che giấu khao khát tận đáy lòng. Muốn bảo anh ta vẫn xấu tính, nhưng lại không giống như đang giở trò.

Thái độ né tránh nửa vời ấy khiến Tưởng Minh Trác hơi bực. Anh giơ chân đẩy cửa mở thêm chút nữa, buộc Thẩm Tri Hạ phải hoàn toàn lộ diện, đứng đối diện với mình.

Nhìn người trước mặt đang rũ mắt, cụp mi, Tưởng Minh Trác cười lạnh.

Tối qua còn mạnh mẽ định cưỡng hôn anh, hôm nay lại như rút về vỏ, ra vẻ đáng thương để ai xem đây?

Anh cau mày, nhét hộp cơm giữ nhiệt vào ngực Thẩm Tri Hạ, thậm chí lười nói một câu, xoay người bỏ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!