Chương 47: Điên cuồng

Ánh dương rực rỡ mùa xuân chiếu khắp nơi . Công viên buổi sáng đông người đi bộ và chạy bộ, trên con đường rợp bóng cây xanh, dòng người tản bộ không ngừng qua lại.

Tưởng Minh Trác không thích tiếp xúc thân thể với người lạ, vì vậy thường tự mình đến phòng gym để tập luyện. Anh chạy trên máy hơn một tiếng rưỡi, mồ hôi thấm ướt tóc mái, sau đó xuống dưới lấy nước uống. Vận động buổi sáng khiến tinh thần khoan khoái, cơ thể tràn đầy năng lượng. Cảm giác sảng khoái đặc biệt sau khi tập luyện khiến Tưởng Minh Trác định sẽ thả lỏng cơ bắp rồi về nhà.

Cuộc sống của anh đơn giản mà đầy quy luật, giống như một bánh răng tinh xảo từ tốn quay đều. Trong mắt nhiều người, lối sống ấy khô khan, tẻ nhạt, nhưng với Tưởng Minh Trác, đó lại là khoảng thời gian giúp anh thư giãn và được là chính mình. Anh thật sự tận hưởng nếp sống thanh đạm, đều đặn như thế.

Tưởng Minh Trác đặt bình nước sang một bên, chuẩn bị bắt đầu giãn cơ thì bỗng một bàn tay thon dài đưa tới, cầm lấy bình nước bên cạnh anh. Anh ngẩng đầu nhìn theo cánh tay trắng nõn ấy, đầu tiên là bộ đồ thể thao màu trắng, rồi đến đoạn cổ thon dài, làn da trắng trẻo kéo dài đến xương quai xanh, phía dưới còn có một vết sẹo màu nâu xám uốn lượn rồi biến mất trong cổ áo.

"Xin lỗi." Có thể là do vừa vận động xong, giọng Thẩm Tri Hạ hơi khàn, mang theo chút thở d ốc. Hắn chỉ đơn giản nói lời xin lỗi, rồi cầm lại ly nước của mình, lập tức lùi ra xa.

Tưởng Minh Trác còn chưa kịp nhìn rõ nét mặt cậu, bởi vì mỗi lần Thẩm Tri Hạ xuất hiện đều cố tình cúi đầu, giấu mặt đi, chưa từng dám đối diện anh.

Dáng vẻ dè dặt, hèn mọn và nhút nhát ấy khiến Tưởng Minh Trác chẳng biết phải cảm thấy thế nào.

Cảm xúc lớn nhất... có lẽ là bất lực.

Lúc trước, anh từng nói chỉ cần thấy Thẩm Tri Hạ là đã thấy ghê tởm, chẳng qua chỉ vì không muốn nhớ lại quãng thời gian khổ sở năm năm ấy. Nhưng rồi câu nói đó lại bị Thẩm Tri Hạ bóp méo thành một ý nghĩa khác. Dù vậy, Tưởng Minh Trác cũng chẳng định dây dưa gì với hắn, anh im lặng, quay người tự mình đi kéo giãn cơ đùi.

Anh hiểu vì sao dạo gần đây không còn chạm mặt Thẩm Tri Hạ nữa. Thẩm Tri Hạ chắc hẳn đang cố tình né tránh. Tưởng Minh Trác có thói quen đến công viên rợp bóng cây để rèn luyện, thế là Thẩm Tri Hạ tránh đến phòng gym.

Nếu không phải hôm nay Tưởng Minh Trác đột nhiên nổi hứng tới đây, có lẽ cả hai cũng chẳng chạm mặt nhau.

Tưởng Minh Trác thấy hơi khó hiểu. Người kia rõ ràng là không chịu lùi bước, thậm chí còn dọn đến ở ngay đối diện anh, vậy mà lại cư xử trốn tránh như vậy – hoàn toàn không giống với tác phong xưa nay của cậu.

Chẳng lẽ, trên đời này thực sự tồn tại kiểu người "chỉ cần được nhìn thấy người ấy từ xa là đủ" thật sao?

Tưởng Minh Trác đưa mắt nhìn quanh, bóng dáng màu trắng kia đã rời đi từ lúc nào, trong phòng gym không còn thấy Thẩm Tri Hạ đâu nữa. Anh không tin Thẩm Tri Hạ sẽ dễ dàng từ bỏ mình như thế. Nhưng cũng không đoán ra cậu đang định làm gì.

Thẩm Tri Hạ ngày càng khó đoán, mang theo một loại khí chất khiến người ta không thể xem nhẹ.

Năm vừa qua, Tưởng Minh Trác dần trở nên "Phật hệ" – sống buông lơi, bình thản. Nhưng ngược lại, Thẩm Tri Hạ lại ngày một phát triển, từ một chồi non yếu ớt đã trở thành đại thụ che trời. Điều đó khiến anh không khỏi bất ngờ.

Anh không chắc, nếu hiện tại Thẩm Tri Hạ muốn cưỡng ép níu giữ mình, thì liệu bản thân có thể thoát khỏi vòng tay của cậu không.

Nhưng dựa vào tính cách trước giờ của Thẩm Tri Hạ, nếu cậu thực sự muốn ép giữ Tưởng Minh Trác bên cạnh, thì ngay từ khoảnh khắc gặp lại, hắn đã ra tay rồi.

Thế nhưng hiện tại, dù đã tận mắt thấy Tưởng Minh Trác đi cùng Lâm Thanh, Thẩm Tri Hạ vẫn không hề có hành động gì vượt quá giới hạn.

Mọi thứ bình lặng đến đáng ngờ, khiến trong lòng Tưởng Minh Trác cũng thấp thỏm bất an.

Anh muốn đề phòng, nhưng Thẩm Tri Hạ cứ mãi lùi lại, đến mức anh không biết nên bắt đầu đề phòng từ đâu. Có lẽ, thuận theo tự nhiên mới là cách tốt nhất.

Về đến nhà, sau khi rửa mặt xong, Tưởng Minh Trác ngồi trên sofa xử lý các tài liệu công việc. Gần đây anh đang theo dõi một dự án mới, dù chỉ đảm nhận vai trò giám sát định hướng chung, nhưng cũng không thể lơ là trước tiến độ.

Mấy năm gần đây, đầu tư vào ngành điện ảnh ngày càng nhiều, số người thất bại cũng không ít. Những công ty như Thẩm thị – thắng lớn ngay từ lần đầu ra quân – là rất hiếm. Tưởng Minh Trác đành phải cẩn thận hơn.

Anh mở một diễn đàn điện ảnh, định xem gần đây xu hướng phim ảnh đang nghiêng về đâu.

Phần lớn người dùng đang bàn luận sôi nổi về bộ phim vừa đoạt giải gần đây – "Quãng Đời Còn Lại".

Thẩm thị lần này đầu tư quá thành công, đặc biệt là việc Thẩm Tri Hạ xuất hiện tại liên hoan phim, càng khiến giới điện ảnh dậy sóng.

Diễn đàn tràn ngập các chủ đề về bộ phim và những lời bàn tán xoay quanh Thẩm Tri Hạ.

Tưởng Minh Trác đang lướt đọc thì bất ngờ bắt gặp một bức ảnh phóng to đập vào mắt. Đó là ảnh chụp tại buổi liên hoan phim – Thẩm Tri Hạ ngồi giữa ánh đèn rực rỡ, các bóng dáng xung quanh đều được làm mờ đi, chỉ còn lại gương mặt nổi bật kia, đẹp không khác gì các tiểu sinh trong giới giải trí.

Dưới ảnh là một bài báo dài, viết về trải nghiệm đầu tư phim ảnh lần này. Nhưng phần bình luận phía dưới thì lại chỉ tập trung vào nhan sắc và "hành vi tra nam" của Thẩm Tri Hạ.

"Đẹp trai thì đã sao? Đừng quên nhân vật tra nam trong phim là anh ấy ngoài đời đấy nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!