Trên đường về nhà, Lâm Thanh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ xưởng rượu – phía nhà cung ứng đột ngột nâng giá, khiến anh không thể không lập tức tới đó giải quyết.
"Mấy ngày này nhờ cậu chăm sóc giúp Mộc Mộc nhé." Lâm Thanh cười gian, "Nó ngoan lắm, cậu chỉ cần cho ăn uống đầy đủ, dọn dẹp phân là được."
Thú cưng luôn là chất xúc tác giúp rút ngắn khoảng cách giữa người với người. Với hai người chưa thân thiết, nuôi chung một con mèo lại là đề tài lý tưởng để bắt chuyện.
Tưởng Minh Trác cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy con mèo mập kia khá đáng yêu nên đồng ý luôn.
Trước khi đi, anh cùng Lâm Thanh ăn một bữa cơm tối, sau đó về nhà anh ta đón mèo.
Mộc Mộc đúng là rất ngoan như Lâm Thanh nói. Nó rúc vào lòng Tưởng Minh Trác như một món đồ chơi mềm mại, khiến anh rất thích. Sau khi tiễn Lâm Thanh ra sân bay, anh ôm mèo trở về nhà.
Gia đình mới chuyển đến nhà bên cạnh rất yên tĩnh, không tổ chức tiệc tùng gì. Phải biết, ở nước M, kể cả việc nhổ răng cũng có thể làm thành một bữa tiệc hoành tráng.
Tưởng Minh Trác rất thích kiểu hàng xóm im lặng không gây rắc rối như vậy.
Anh vừa ôm mèo, vừa giơ tay định quét vân tay mở cửa.
Đúng lúc đó, cánh cửa bên cạnh bỗng mở ra. Mộc Mộc vốn đang ngoan ngoãn trong lòng anh lại bất chợt giật mình, nhảy vọt khỏi tay anh.
Tưởng Minh Trác chưa kịp phản ứng, vội quay đầu đuổi theo Mộc Mộc.
Ai ngờ, con mèo không chọn đường mà lao thẳng vào lòng người đối diện.
Tưởng Minh Trác đứng dậy, hơi bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn lên, anh lại thấy một gương mặt quen thuộc.
Ngay khi anh còn đang cảm khái về người hàng xóm yên ả kia, thì Thẩm Tri Hạ lại xuất hiện – ở ngay căn nhà bên cạnh.
Do mới chuyển nhà, cậu ta mặc bộ đồ ở nhà, tóc còn hơi ướt, ánh mắt đen nhánh ẩn chứa hơi nước sau khi tắm xong, khiến người ta khó mà nhìn thấu cảm xúc.
Tưởng Minh Trác chợt nhận ra – chỉ một năm thôi cũng đủ để một người thay đổi rất nhiều. Đối diện người này, anh gần như không thể nhìn rõ được cảm xúc thật ẩn sau gương mặt ấy.
Thẩm Tri Hạ giờ đây như đã thu lại hết gai nhọn quanh mình, toát ra dáng vẻ vô hại. Gương mặt quá đỗi xinh đẹp và vô tội ấy đủ để lừa gạt bất kỳ ai.
Nhưng Tưởng Minh Trác không dễ bị mắc bẫy. Anh biết rõ – Thẩm Tri Hạ là kẻ mang độc.
Dù có bọc trong lớp vỏ đẹp đẽ cỡ nào, thì trái táo độc vẫn là độc.
Thẩm Tri Hạ cúi xuống ôm con mèo đang rúc bên chân. Lông mi dài rủ xuống che đi ánh mắt u ám. Áo sơ mi bị móng mèo cào rách lộ một phần da trắng nhợt nhạt.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông xù xì. Con mèo đang hoảng sợ cũng dần yên tĩnh trở lại.
Cậu không nói gì, cũng không nhìn thẳng vào Tưởng Minh Trác. Lặng lẽ cúi đầu đi lướt qua anh đến mức cả hơi thở cũng nhẹ bẫng.
Tưởng Minh Trác nhìn cánh cửa căn hộ đối diện còn đang mở, rồi quay sang Thẩm Tri Hạ, nhíu mày: "Cậu sống bên cạnh à?"
Một năm trôi qua, cuộc gặp lại này vừa hoang đường lại vừa kỳ lạ. Nhưng Tưởng Minh Trác không quá ngạc nhiên – vì người trước mặt là Thẩm Tri Hạ, kẻ điên không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
"Ừ." Thẩm Tri Hạ ôm mèo, khựng lại một chút như không biết nên làm gì để tỏ ra tự nhiên.
Cậu ta còn chưa kịp phản ứng, Tưởng Minh Trác đã vươn tay ôm lấy Mộc Mộc từ lòng đối phương. Qua lớp áo sơ mi, anh rõ ràng cảm nhận được cơ thể Thẩm Tri Hạ run nhẹ.
Tưởng Minh Trác lạnh nhạt nói: "Cảm ơn." Đối với việc Thẩm Tri Hạ tự ý dọn đến sát bên, anh không quan tâm, cũng chẳng muốn hỏi nhiều.
Miễn là yên ổn, coi nhau như người xa lạ cũng được. Nhưng anh biết rõ – Thẩm Tri Hạ chưa bao giờ là loại người dễ đối phó. Vì vậy, ngay khoảnh khắc gặp lại cậu ta, anh đã chuẩn bị tâm lý chuyển nhà.
Thẩm Tri Hạ vẫn cúi đầu, mãi đến khi Tưởng Minh Trác xoay người định rời đi, cậu mới cất tiếng gọi khẽ: "Tưởng Minh Trác."
Hành lang vang vọng tiếng gọi, nghe như thể cô đơn đến tận cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!