Đại hội cổ đông kết thúc, trên đường lái xe trở về nhà, Tưởng Minh Trác tình cờ nhìn thấy tòa cao ốc đối diện công ty đang thay đổi bảng hiệu quảng cáo mới.
Thành phố này, mỗi năm khi liên hoan phim đến gần, cả nơi lại hối hả chuyển động, như thể đang chuẩn bị cho một ngày hội long trọng. Suốt dọc đường đi, anh thấy đủ loại poster phim điện ảnh. Trong lúc vô tình liếc nhìn, anh lại thấy một tấm áp phích phim [Quãng Đời Còn Lại]— chính là bộ phim thương mại được đầu tư bởi Tập đoàn Thẩm Thị.
[Quãng Đời Còn Lại] là một tác phẩm thương mại thành công, sau khi ra mắt cả trong và ngoài nước, dù không gây tiếng vang quá lớn nhưng doanh thu phòng vé cũng không tệ.
Tuy vậy, Tưởng Minh Trác lại chẳng có tâm trạng xem bộ phim đó. Chủ đề phim xoay quanh tình yêu đồng giới, điều này khiến anh có phần kháng cự trong lòng.
Mọi thứ liên quan đến Thẩm Tri Hạ, anh đều chỉ muốn né tránh, làm ngơ.
Anh bật hệ thống âm thanh trong xe, một luồng điện nhẹ vang lên, rồi sau đó là giọng nói thuần hậu của người dẫn chương trình vang lên.
"Liên hoan phim được công chúng trông đợi sắp sửa khai mạc. Năm nay, với sự góp mặt của những gương mặt mới chắc chắn sẽ là một sự kiện đáng mong đợi."
Tưởng Minh Trác cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng xe đã hòa vào dòng phương tiện đông đúc, anh chỉ có thể tập trung vào giao thông.
Người dẫn chương trình tiếp tục:
"Hôm nay, chúng tôi may mắn được mời đến phòng thu một nhà đầu tư đứng sau một bộ phim mới – xin chào Thẩm tiên sinh."
Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, giọng nói trong trẻo của Thẩm Tri Hạ vang lên từ radio, rõ ràng như thể đang ngay bên cạnh: "Xin chào." Giọng anh thân mật như thể đang chào hỏi riêng ai đó.
Người dẫn chương trình ca ngợi một hồi rồi dẫn dắt vào chủ đề chính:
"Điều gì khiến ngài quyết định đầu tư vào một bộ phim có đề tài như vậy? Tôi muốn nói là, nhân vật chính cuối cùng cũng không đến được với nhau, bộ phim mang chủ đề tiếc nuối và bi thương."
Qua sóng radio, tiếng Thẩm Tri Hạ bật cười khẽ vang lên, trong trẻo mà rõ ràng: "Có lẽ là vì... tôi không muốn mọi người đi lại con đường mà tôi đã từng đi."
Người dẫn chương trình không khỏi kinh ngạc bởi sự thẳng thắn của vị đầu tư. Nhận thấy đây là điểm mấu chốt, anh ta tiếp tục khai thác:
"Vậy bộ phim này có phải được chuyển thể từ chính trải nghiệm của ngài không?"
"Xem như vậy đi." Thẩm Tri Hạ ngẫm nghĩ một lát, giọng nói vẫn điềm tĩnh như đang hồi tưởng điều gì đó.
"Trong quá khứ, tôi thật sự là một người tệ bạc từ đầu đến cuối."
Cậi nói: "Nhiều tình tiết trong phim là những việc ngu ngốc tôi từng trải qua. Tôi không biết cách quan tâm người khác, ngược lại, vào lúc người ấy chăm sóc tôi, tôi lại khiến mọi thứ trở nên nặng nề hơn."
Tưởng Minh Trác lái xe vào đường cao tốc, lặng lẽ nghe lời bộc bạch của Thẩm Tri Hạ.
"Mất nhẫn, quên sinh nhật hay ngày kỷ niệm — những chuyện như vậy, tôi đã làm suốt năm năm trời." Giọng Thẩm Tri Hạ bình thản, không hề ngại ngần khi nói với mọi người rằng anh từng là một kẻ tồi tệ.
"Năm năm đó, tôi lấy danh nghĩa tình yêu để làm tổn thương anh ấy. Trong mối quan hệ của chúng tôi, người tiến là tôi, người lùi là anh ấy. Khi anh ấy bị dồn vào đường cùng, tôi lại chẳng hề nhận ra. Giống như trong phim, anh ấy nhẫn nhịn, còn tôi thì tận hưởng sự nhượng bộ ấy như một điều hiển nhiên."
Thẩm Tri Hạ khẽ dừng lại một chút rồi tiếp lời: "Sự dịu dàng và quan tâm của anh ấy, tôi xem như điều đương nhiên."
Cậu im lặng trong giây lát, rồi nói tiếp: "Cho đến khi anh ấy ra đi không một lời từ biệt, tôi mới như rơi xuống địa ngục, phải chịu trừng phạt tương xứng."
Người dẫn chương trình hỏi: "Thẩm tiên sinh, ngài công khai những chuyện này, không lo ảnh hưởng đến hình ảnh của mình trước công chúng sao?"
Thẩm Tri Hạ đáp: "Tất nhiên là lo. Nhưng tôi còn để tâm đ ến một người khác hơn."
"Tôi không biết làm sao để khiến vết thương lòng của anh ấy lành lại, chỉ có thể để tất cả mọi người biết — tôi đã từng là một tên cặn bã."
Người dẫn chương trình hỏi thẳng:
"Nhưng ngài đã từng khiến người mình yêu hoàn toàn tuyệt vọng mà rời đi, giờ đây mới muốn bù đắp, có phải đã quá muộn không?"
"Bù đắp sao?" Thẩm Tri Hạ khẽ lắc đầu nơi góc khuất mà Tưởng Minh Trác không thể thấy được: "Tôi không có tư cách để bù đắp. Tôi chỉ đang chuộc lỗi cho những sai lầm mình đã gây ra. Tôi thật lòng yêu anh ấy, cũng thật lòng đau vì anh ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!