Chương 41: Không muốn gặp lại

Ken vẫn như mọi khi, từ chuyện đầu tư trong nước đến những sắc thái tình cảm đa dạng của mình, đều hào hứng chia sẻ. Thường thì Tưởng Minh Trác chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới góp vài lời bình.

Khi Ken hồi tưởng về mối tình đầu xinh đẹp của mình, bất chợt chuyển chủ đề: "Trác , cậu thật sự không định yêu đương sao?"

Không phải Ken thích xen vào chuyện riêng của người khác, chỉ là thấy Tưởng Minh Trác nhiều năm qua vẫn đơn độc, trong lòng khó tránh có chút xót xa.

Dù là đêm Giáng Sinh, Tưởng Minh Trác cũng chỉ một mình ăn cơm hộp trong căn hộ trống trải.

Ken không hiểu vì sao một người xuất sắc như Tưởng Minh Trác lại cứ tự giam mình trong quá khứ. Anh không ngừng khuyến khích bạn mình mở lòng.

"Lần này tôi giới thiệu cho cậu một người, đảm bảo hợp gu luôn" Ken nói đầy thần bí: "Ngoan ngoãn, biết nghe lời, còn rất đẹp trai nữa."

Tưởng Minh Trác bật cười khi nghe đến hai chữ "ngoan ngoãn", cảm thấy Ken chắc hẳn có chút hiểu lầm về mình. Nhưng anh cũng không từ chối lời mời nhiệt tình.

Hai người đến một quán bar sạch sẽ. Tưởng Minh Trác quen ngồi ở góc quầy, lặng lẽ gọi một ly rượu gạo.

Chủ quán bar hôm nay là một người Hoa trẻ tuổi, không hiểu sao hôm nay lại tự mình ra quầy pha chế.

Tưởng Minh Trác ngồi đối diện anh ta, nhìn những ngón tay thon dài cầm lọ rượu pha chế điêu luyện và đẹp mắt.

"Tiên sinh" chủ quán bar cất giọng trong trẻo như một ly Brandy thượng hạng: "Rượu của ngài."

Tưởng Minh Trác nhấp một ngụm, bất ngờ cảm thấy vị cay nồng, dù rõ ràng mình gọi rượu gạo.

Ken ở bên cười xấu xa: "Thế nào, cay không?"

Tưởng Minh Trác nhìn chủ quán bar nói: "Rượu gạo của các cậu nồng độ cao thật."

Chủ quán cười nhàn nhạt, tiến lại gần hơn, để lộ gương mặt trắng trẻo:

"Ngài cần chút men để bắt đầu một cuộc đời mới."

Tưởng Minh Trác không đáp. Bên cạnh, Ken liên tục nháy mắt ám chỉ:

"Thế nào, lần này hợp khẩu vị rồi chứ? Trác, thử một lần đi."

"Người ngoan ngoãn biết nghe lời mà cậu nói là đây?" – Tưởng Minh Trác nhướng mày, mùi rượu làm đường nét gương mặt anh thêm sắc sảo. Nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng, thản nhiên.

Sau khi hoàn thành vai trò "ông mai", Ken liền lấy cớ rút lui. Chủ quán bar dường như rất có hứng thú với Tưởng Minh Trác, không ngừng gửi những tín hiệu đầy ẩn ý.

"Nếu ngài muốn nói chuyện, tôi có phòng VIP khách sạn đối diện, có thể... thử một lần."

Tưởng Minh Trác uống cạn ly rượu, đặt cốc xuống quầy. Nghe đến câu "thử một lần", chút hứng thú vừa nhen lên đã lập tức vụt tắt.

Dưới danh nghĩa "thử xem", chẳng qua là hành vi phát ti3t d ục vọng không nơi giải tỏa. Anh đã từng thử kiểu đó một lần. Nhưng anh hiểu rõ: điều làm con người khác với động vật, chính là khả năng kiềm chế d ục vọng.

Anh không muốn trở thành kiểu người từng khiến anh khinh thường – buông thả, tùy tiện, không chút tự kiểm soát. Thế nên, anh không đáp lại lời mời, chỉ lặng lẽ rời đi trong màn đêm.

Anh nhắn cho Ken một tin:

Sẽ nghiêm túc cân nhắc bắt đầu một mối quan hệ mới – nhưng không phải bằng cách như thế này.

Ken dường như đoán được thái độ của anh, bất lực thở dài: "Trác, cậu có nghĩ rằng cậu quá cẩn trọng khi đối diện với tình yêu không?"

"Tình yêu vốn dĩ là điều mang lại niềm vui, còn cậu thì quá cố chấp và dè dặt."

Tưởng Minh Trác không hiểu – chẳng lẽ trân trọng tình cảm lại là điều sai?

Một số người có thể phóng túng, nhưng cũng có người không thể vứt bỏ nguyên tắc của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!