Chương 40: Có nên quay lại với người yêu cũ hay không

"Ai, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế dài kia không? Cực phẩm đấy." Một cô gái mặc đồ thể thao, vừa dắt chó đi dạo vừa trò chuyện với bạn mình.

Người bạn của cô

- một cô gái tóc ngắn cá tính

- nghe vậy liền liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế dài. Dù chỉ là một bóng dáng, nhưng bờ vai rộng, đôi chân dài, bộ đồ thể thao màu đen càng tôn lên thân hình săn chắc của anh ta. Chỉ một bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta phải mơ màng.

Cô gái tóc dài xúi giục bạn mình:

"Tớ nói thật đấy, sống trong khu này mà không phải giàu có thì cũng là người có quyền thế. Mà người đàn ông đó không những đẹp trai, còn có khí chất của một tổng tài bá đạo nữa."

Cô gái tóc ngắn hỏi: "Người đàn ông hoàn hảo thế, có thể nào vẫn còn độc thân không?"

"Không có bạn gái đâu." Cô gái tóc dài đáp, "Tớ sống gần đó, chưa từng thấy anh ấy dắt ai về nhà cả. Hôm Giáng Sinh năm ngoái, anh ta còn mang theo hộp cơm về nhà kìa! Lễ mà! Một mình ăn hộp cơm chắc chắn là độc thân rồi, mà còn là kiểu đàn ông hoàng kim sạch sẽ tự giữ mình nữa!"

Cô gái tóc ngắn bắt đầu dao động. Đúng lúc này, người đàn ông đứng dậy, vừa nghe điện thoại vừa đi về phía hai người họ.

"Xong rồi..." Cô gái tóc ngắn quyết đoán ra tay trước. Phải công nhận, một gương mặt đẹp trai thật sự có thể khiến người ta lập tức dũng cảm hơn rất nhiều.

Tưởng Minh Trác vừa hẹn Ken chiều gặp mặt, đang định về nhà tắm rửa thì bị một cô gái lai tóc ngắn chặn đường.

Anh hơi nhíu mày, cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt.

Cô gái tóc ngắn chủ động nở một nụ cười rạng rỡ: "Chào anh, tôi là Catherine. Có thể kết bạn với anh được không?"

"Xin lỗi." Tưởng Minh Trác không thèm nhìn, nhấc chân bước đi.

Catherine vốn là người xinh đẹp, lại hoạt bát cởi mở, trước nay chưa từng bị từ chối thẳng thừng như vậy. Nhất thời cảm thấy khó chịu, cô liền đuổi theo: "Này, anh làm vậy là rất bất lịch sự đấy."

Tưởng Minh Trác vẫn không quay đầu: "Chuyện gì nữa?"

Giọng điệu anh lạnh lùng vô cảm. Trải qua một năm rời xa thế giới cũ, ngay cả chút dịu dàng sót lại trong anh cũng biến mất, hoặc nói là bị giấu đi rất sâu.

Cô gái bị sự lạnh lùng của anh làm cho ngượng ngùng, chỉ biết gãi đầu, nói:

"Dù gì từ chối thì cũng nên nhẹ nhàng một chút chứ."

Kiểu cứng đầu của cô lại đúng lúc chạm trúng điểm giới hạn của Tưởng Minh Trác.

Từ lúc rời kinh thành đến nước M, đã rất lâu rồi anh không bị ai dây dưa như vậy. Cảm giác quen thuộc mà khó chịu này khiến trái tim vốn bình thản của anh hơi dao động.

Tưởng Minh Trác lạnh nhạt nói:

"Cô không phải kiểu người tôi thích. Xin tránh ra."

Catherine trợn mắt kinh ngạc nhìn bóng lưng anh lạnh lùng rời đi.

Cô bạn tóc dài chạy đến cũng ngạc nhiên không kém: "Anh ta lại có thể từ chối cậu?"

Catherine tức giận đỏ mặt: "Chắc chắn anh ta là gay!"

Ken ở đầu dây bên kia nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, cười ha ha khiến Tưởng Minh Trác chỉ muốn cúp máy.

Cười xong, Ken hỏi một câu:

"Ông định cứ sống một mình cả đời như vậy sao? Một người, một thành phố, cả đời?"

Tưởng Minh Trác trầm mặc một lúc. Từ sau khi rời kinh thành, anh hiếm khi hồi tưởng quá khứ, cũng chẳng hề nghĩ đến tương lai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!