Chương 38: Lời từ biệt sau cùng

Vận số năm nay của Thẩm Tri Hạ thật không may mắn. Ngay từ đầu năm, số lần cậu phải nhập viện đã nhiều hơn bất kỳ năm nào trước đó.

Tuy có chút xui xẻo, nhưng tâm trạng của Thẩm Tri Hạ lại không đến mức tệ. Bởi vì, sau bao ngày tháng, cậu lại được ăn món do Tưởng Minh Trác nấu. Từ khi hai người ngắn ngủi làm hòa, đây có lẽ là khoảng thời gian Tưởng Minh Trác đối xử tốt nhất với cậu.

Từ canh sườn ngao đến thịt luộc, mùi thơm bốc lên ngào ngạt. Tưởng Minh Trác kê chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh, cúi người đỡ Thẩm Tri Hạ dậy:

"Ăn cơm đi."

"Oa." Khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của Thẩm Tri Hạ hiện lên nụ cười yếu ớt: "Thơm quá ạ."

Cậu ôm chén canh, chậm rãi nhấp từng ngụm như trẻ nhỏ. Cậu không truy cứu nguyên nhân đằng sau sự thay đổi thái độ của Tưởng Minh Trác, mà giống như người đang chờ phán quyết cuối cùng, nâng niu từng giây phút dịu dàng hiếm hoi.

Cậu giấu nỗi bất an và tuyệt vọng sau nụ cười hồn nhiên, như một đứa trẻ vô ưu vô lo. Mỗi ngày đều vui vẻ nằm trên giường bệnh, chờ đợi Tưởng Minh Trác đến —— hoặc cũng có thể là chờ đợi chút dịu dàng cuối cùng trước lúc chia xa.

Khi biết Tưởng Minh Trác sắp rời đi, cậu lại bình tĩnh đến khác thường.

Hiển nhiên, Tưởng Minh Trác không hề nhận ra sự ảm đạm giấu sâu trong đôi mắt ấy. Hôm bị chặn trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, nhìn thấy Thẩm Tri Hạ toàn thân đẫm máu, Tưởng Minh Trác không thể không động lòng. Nhưng mọi cảm xúc ấy, cũng chỉ dừng lại ở trước khi anh rời đi, là một chút dịu dàng cuối cùng mà thôi.

Nhìn người trước mặt ngoan ngoãn ôm chén canh, Tưởng Minh Trác hiếm khi để lộ một nụ cười. Khi mọi việc đã an bài, anh mới có thể thả lỏng, không còn dùng vẻ lạnh lùng để đối xử với Thẩm Tri Hạ.

Nhưng anh không biết, đối với Thẩm Tri Hạ mà nói, chính sự dịu dàng lúc này mới là nhát dao tàn nhẫn nhất. Mỗi lần Tưởng Minh Trác mỉm cười, mỗi lần đến gần, đều như từng nhát dao lăng trì.

Dưới lớp dịu dàng giả tạo là máu thịt đầm đìa, nhưng Thẩm Tri Hạ chỉ có thể nén nỗi đau đó lại. Chỉ như vậy, cậu mới có thể giữ người ấy bên mình thêm một khắc.

Không ai vạch trần lớp giả tạo mỏng manh ấy, nhưng cả hai đều hiểu rõ, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày sự thật dữ dội lộ diện.

"Vết thương còn đau không?" Tưởng Minh Trác dọn dẹp chén đũa, đỡ Thẩm Tri Hạ nằm xuống. Để tránh động vào vết thương, từng động tác của hắn đều vô cùng cẩn thận, dịu dàng.

"Anh thật sự quan tâm sao...?"

Giọng Thẩm Tri Hạ nhỏ như tiếng mèo kêu, khiến Tưởng Minh Trác phải hỏi lại: "Cái gì?"

"Em nói ——" Thẩm Tri Hạ cười, "Còn hơi đau một chút." Cậu li3m môi, ánh mắt mập mờ đến mức không cần nói ra cũng hiểu.

Tưởng Minh Trác hơi khựng lại, cuối cùng chỉ lặng lẽ kéo chăn cho anh.

Lặng đi một giây, Thẩm Tri Hạ nhắm mắt lại, vẻ mặt mỏi mệt, nhẹ giọng nói: "Ca ca, cho em một cái hôn chúc ngủ ngon đi."

Cậu là kẻ ăn xin, cúi đầu, buông bỏ tất cả tự tôn chỉ để cầu xin một nụ hôn.

Cậu biết mình thật đê tiện. Nhưng biết làm sao được? Cậu yêu Tưởng Minh Trác, mà thứ còn sót lại trên tay cậu, chỉ là chút lòng tự trọng đáng thương.

May thay, người cậu yêu không tàn nhẫn đến mức ấy —— vẫn là một người tốt, dễ mềm lòng, dễ động lòng trắc ẩn. Tưởng Minh Trác không giẫm nát lòng tự trọng của anh, mà cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu.

Thẩm Tri Hạ nghe rõ tiếng tim mình đập rộn ràng. Ngay lúc Tưởng Minh Trác định rời đi, cậu bất ngờ mở mắt, đưa tay siết chặt cổ anh.

Cậu dùng lực, kéo Tưởng Minh Trác xuống gần hơn, rồi bất ngờ ngẩng đầu, hôn lên đôi môi lạnh lẽo kia một cách dữ dội.

Giữa nụ hôn mãnh liệt, cậu khẽ dứt ra, môi chạm nhẹ vào khóe miệng đối phương: "Tưởng Minh Trác, anh ở lại với em được không?" , "Đừng đi mà, được không?" Cậu cọ sát như thể không muốn rời xa, đáy mắt sâu thẳm tràn ngập u ám.

"Văn kiện còn để ở nhà." Tưởng Minh Trác đẩy nhẹ cậu, khẽ nói: "Tối nay anh phải về."

"Đừng đi." – Thẩm Tri Hạ nghiêm túc nói. "Không được đi."

Nhìn người đang cố chấp một cách bất ngờ, Tưởng Minh Trác không định để cậu làm bậy. Anh đẩy Thẩm Tri Hạ ra, chỉnh lại cổ áo bị kéo xộc xệch, nói: "Em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh đến thăm em."

Thẩm Tri Hạ vùi mình trong chăn, nhìn hắn chăm chú:"Ca, anh sẽ không bao giờ dựa vào em nữa, phải không?"

Sự yêu chiều ngày trước có lẽ chỉ là ảo giác. Người đàn ông dịu dàng mà vô tình trước mắt này, thật sự là người đã từng yêu cậu suốt 5 năm đó sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!