Chương 37: Rời đi

Sáng sớm mồng Một Tết, giữa lúc còn đang vùi mình trong chăn ấm, một luồng gió lạnh bất ngờ lùa vào khiến Tưởng Minh Trác lập tức mở bừng mắt.

"Tân niên vui vẻ, mau đưa bao lì xì ra đây nào !" Thẩm Tri Hạ — tên trời đánh này, với vẻ mặt rạng rỡ không khí mùa xuân, đột nhiên thò đầu lên ngay bên cạnh. Tấm chăn trượt khỏi vai anh để lộ khoảng trống giữa hai người khiến luồng khí lạnh len vào giường.

Thẩm Tri Hạ đưa tay ra khua khua trước mặt Tưởng Minh Trác, như cố tình gây chú ý. Tưởng Minh Trác trở mình, tỏ vẻ chẳng buồn để ý.

"Anh à" Thẩm Tri Hạ đang rất vui vẻ, vòng tay ôm chặt lấy Tưởng Minh Trác từ phía sau, "Quà mừng năm mới của em đâu?"

Những năm trước, Tưởng Minh Trác đều chuẩn bị quà cho cậu, cưng chiều y hệt nuôi một đứa trẻ con. Nhưng năm nay, rõ ràng Tưởng Minh Trác chẳng còn tâm trạng đó nữa.

Thấy Tưởng Minh Trác không phản ứng, Thẩm Tri Hạ cọ cọ gò má vào lưng anh, nũng nịu: "Anh không cho thì em tự lấy đó nha."

Một luồng hơi ấm truyền đến từ bụng khiến Tưởng Minh Trác buộc phải mở mắt. Anh bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Thẩm Tri Hạ: "Năm sau nếu công ty không có chuyện gì, chẳng phải em nói muốn đi chơi sao?"

"Được!" Thẩm Tri Hạ hôn anh một cái đầy hưng phấn, tiếp tục dính lấy không rời.

Kể từ đêm giao thừa đó, thái độ của Tưởng Minh Trác có phần mềm mỏng hơn, và Thẩm Tri Hạ thì trở nên vô cùng dính người — như một cái đuôi nhỏ lúc nào cũng bám riết phía sau anh, cứ như sợ sẽ bị vứt bỏ.

Cũng may, chuyện dọn trụ sở công ty sắp hoàn tất đối với việc Thẩm Tri Hạ hay lẽo đẽo theo vào công ty, Tưởng Minh Trác cũng không để tâm lắm.

Chỉ là, thỉnh thoảng vài lần, sau khi bước ra khỏi phòng họp ánh mắt đen láy của Thẩm Tri Hạ bất ngờ xuất hiện trước mặt khiến Tưởng Minh Trác có chút bồn chồn. Không hiểu sao, anh luôn cảm thấy trong ánh mắt tưởng chừng bình thản ấy, lại ẩn chứa chút âm u không rõ ràng nhưng cứ vương vất.

"Nghĩ gì thế anh?" Thẩm Tri Hạ lập tức nở nụ cười tươi rói, nhào tới như một chú cún con vẫy đuôi: "Em đói rồi, đi ăn cơm thôi."

Gần đây, niềm đam mê nấu nướng của Thẩm Tri Hạ cuối cùng cũng có dấu hiệu hạ nhiệt, nhưng lại bắt đầu sinh ra hứng thú kỳ lạ với đồ ăn căn

-tin.

"Thịt xiên tăm tre?" Thẩm Tri Hạ tò mò đánh giá món ăn trước mặt rồi đột nhiên móc điện thoại ra: "Để em tra xem làm sao nấu món này."

Tưởng Minh Trác buồn cười nhìn cậu, không ngắt lời. Anh biết rõ Thẩm Tri Hạ làm gì cũng chỉ có hứng thú ba phút, chắc thêm vài hôm nữa sẽ chán thôi.

Nhưng lần này lại khác. Không biết ăn nhầm thuốc gì, Thẩm Tri Hạ bắt đầu nghiêm túc học nấu ăn, miệt mài cả nửa tháng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Tưởng Minh Trác không khỏi nghi ngờ, ánh mắt dõi theo dáng người tất bật của Thẩm Tri Hạ trong bếp.

Dạo này trời ấm hơn, Thẩm Tri Hạ bỏ lớp áo bông nặng nề, chỉ mặc một chiếc áo khoác trắng ngà, tay áo xắn lên để lộ cổ tay xương xẩu và ngón tay thon dài mang chiếc nhẫn kia — chiếc nhẫn từng bị cậu ném đi vô số lần, nhưng lúc này lại được đeo chặt trên tay.

Tưởng Minh Trác vô thức siết ngón tay mình, cảm nhận sự trống rỗng trên ngón áp út, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó gọi tên.

"A!" — Một tiếng kêu khiến Tưởng Minh Trác giật mình hoàn hồn.

Khi phản ứng lại, anh đã ôm chầm lấy Thẩm Tri Hạ vào lòng — một phản xạ tự nhiên mà anh đã thực hiện không biết bao nhiêu lần. Chỉ là lần này, phản xạ đó lại mang theo nỗi phiền muộn và hối hận sâu sắc.

Con người vốn giỏi dối mình. Lặp đi lặp lại lời nói dối hàng trăm lần thì dường như nó sẽ trở thành sự thật. Như câu: "Tôi không yêu cậu nữa," hay "Tôi đã buông tay rồi."

"Không sao đâu, chỉ bị bỏng chút xíu thôi." Thẩm Tri Hạ giơ tay ra, miệng thì nói nhẹ bẫng, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại cụp xuống đầy vẻ đau đớn.

Tưởng Minh Trác vội chạy đi lấy thuốc, cẩn thận bôi lên vết thương cho hắn, "Được rồi, đừng làm nữa lát nữa gọi đồ ăn ngoài đi."

"Đừng mà!" Thẩm Tri Hạ làm nũng một cách đầy chính đáng: "Em đã làm được nửa rồi. Anh xem, tay nghề của em cũng có tiến bộ chứ? Yên tâm đi, sẽ có một ngày em sẽ nấu ngon gấp trăm lần cái tên đó!"

Tưởng Minh Trác bật cười. Thì ra trong lòng Thẩm Tri Hạ, Lục Khải có thể lay động được anh là vì giỏi nấu ăn?

Anh thở dài, những lời từ chối đến miệng rồi lại nuốt xuống. Trước khi rời đi, anh không muốn xảy ra xung đột với Thẩm Tri Hạ.

Bất chợt, Thẩm Tri Hạ đập tay lên đùi: "Chết rồi, quên mua nước tương!"

Nói rồi vội vã lao ra huyền quan tìm chìa khóa. Nhìn thấy vết bỏng đỏ rực trên tay cậu, Tưởng Minh Trác chẳng hiểu sao lại cất tiếng: "Đợi chút, anh đi cùng em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!