Trên giường hỗn loạn, ánh đèn mờ nhạt, thế giới của Tưởng Minh Trác như nghiêng ngả, bóng đêm lay động sắp sụp đổ, mọi hình ảnh trong tầm mắt đều mập mờ và hỗn loạn.
Trong tầm nhìn của anh, Thẩm Tri Hạ từng chút một cúi xuống mang theo mồ hôi và những đường cong quyến rũ, không ngừng gặm nhấm lý trí anh.
Thẩm Tri Hạ rất yên lặng. Cậu đem mọi tiếng động đè nén lại trong cổ họng kiềm chế mồ hôi nuốt nước mắt, yếu ớt đến mức tưởng chừng có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Những nụ hôn như mưa rơi xuống từng chút một. Tưởng Minh Trác nhắm mắt, trong lòng tự hỏi mọi thứ còn kéo dài được bao lâu nữa.
Cuối cùng, Thẩm Tri Hạ cũng không thể đợi được phản ứng từ anh, bất lực rời khỏi người anh, cố chấp nâng mặt Tưởng Minh Trác lên, tăng thêm sức lực cho nụ hôn.
"Tưởng Minh Trác, mở mắt nhìn em đi ." Giọng nói cậu trầm thấp vang vọng bên tai Tưởng Minh Trác ép buộc mà cũng tha thiết.
Lông mi Tưởng Minh Trác khẽ động, khi mở mắt ra, một giọt mồ hôi chảy dọc theo khóe mắt. Trong làn hơi nước mờ nhạt, hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát.
Thẩm Tri Hạ đưa tay vuốt tóc ướt của anh, rồi dụi mặt vào bên sườn mặt kia, giọng khàn khàn: "Tại sao anh không chạm vào em?"
"Nếu như cậu muốn..." Tưởng Minh Trác quay đầu đi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi cậu, mang theo vị mặn của mồ hôi, lạnh lẽo và xa cách.
Thẩm Tri Hạ khẽ cười khổ, bóp cằm anh, dứt khoát hôn sâu hơn. Cậu buồn bã nhận ra rằng dù người này chẳng mang chút tình cảm nào, anh vẫn cam tâm tình nguyện mà làm
"Tưởng Minh Trác, anh làm em đi." Thẩm Tri Hạ thở dài, ôm chặt lấy hắn, như ôm lấy một mảnh gỗ nổi duy nhất giữa biển khơi.
Sáng hôm sau, Tưởng Minh Trác bị một mùi tiêu hồ nồng đậm đánh thức. Hắn xoa xoa mái tóc rối, ngồi dậy trên giường, chậm rãi hoàn hồn.
Đêm qua là sự che giấu lẫn nhau giữa mùi vị ái muội, nhưng khi ánh sáng tràn đến tất cả đều trở nên trần trụi và hoang đường.
Dưới giường là sữa bò vương vãi khắp nơi, áo sơ mi bị vứt bừa bãi, quần áo nhăn nhúm...
Những ký ức từ đêm qua lướt qua đầu óc, Tưởng Minh Trác hít một hơi thật sâu, cố kéo mình ra khỏi cơn hỗn loạn.
Anh xỏ dép lê, lần theo mùi tiêu hồ đi vào bếp thì thấy Thẩm Tri Hạ vẻ mặt hoảng loạn đang đứng trước chiếc chảo lớn đang bốc khói đen.
"Anh dậy rồi?" Thẩm Tri Hạ luống cuống vứt cái vá xuống, vừa đẩy người ra vừa la lên, "Đừng vào đừng vào! Sắp xong bữa sáng rồi!"
Tưởng Minh Trác nhìn hắn từ trên xuống dưới, lạnh nhạt hỏi: "Cậu muốn dùng chảo sắt ninh chính mình à?"
Thẩm Tri Hạ ngượng ngùng gãi đầu, "Muốn làm món đặc biệt một chút... thất bại rồi..."
"Sáng sớm, ai lại ăn món chính?" Tưởng Minh Trác xắn tay áo, "Để tôi làm cho."
Thẩm Tri Hạ lí nhí nói: "Chúc mừng chúng ta tái hợp mà... Tiểu biệt thắng tân hôn còn gì." Hắn muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người, tìm đủ mọi cách để xóa đi sự xa cách. Nhưng rõ ràng, người như Thẩm tri hạ không phải chỉ đôi ba ngày là có thể biến thành người đàn ông của gia đình được.
Thẩm Tri Hạ buồn bã nghĩ: Hay là đi học nấu ăn, hoặc dứt khoát đổi nghề làm đầu bếp luôn cho rồi.
Tưởng Minh Trác không để tâm đ ến mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu hắn, nhanh chóng chiên trứng và pha sữa. Gần đây công ty đang ở thời điểm then chốt, hắn không muốn lãng phí thời gian cho mấy màn tình cảm vô nghĩa.
Anh đã đợi suốt năm năm nhưng vẫn không chờ được lời hứa của Thẩm Tri Hạ. Bây giờ, dù chỉ một giây lưu lại cũng là lãng phí.
Lỗi lầm phạm đủ rồi, hà tất lại lặp lại sai lầm?
"Vì sao anh làm cái gì cũng tốt như vậy, còn em thì đụng đâu hỏng đó?" Thẩm Tri Hạ cắn bánh mì nướng, ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn hắn, như một con rắn nhỏ tham lam quấn quanh con mồi.
Tưởng Minh Trác đáp: "Nếu cậu cũng nấu bữa sáng suốt năm năm, có lẽ sẽ khá hơn chút."
"Được luôn !" Thẩm Tri Hạ mắt sáng rỡ như hoa nở trên đầu, "Vậy coi như quyết định rồi! Năm năm nhé, nhất định em sẽ làm tốt!"
Tưởng Minh Trác không đáp lời, vội ăn xong rồi cầm di động rời khỏi nhà đến công ty.
"Tưởng tổng, tổng bộ nước ngoài đã sắp xếp ổn thỏa, bên này người liên hệ cũng đã sẵn sàng. Nếu nhanh, tháng Giêng năm sau là có thể chuyển được rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!